KHẢI HOÀN MÔN - Trang 370

- Trời ơi! Em tưởng anh là thứ người gì hả Jeanne? Kìa, em nhìn ra ngoài

mà xem. Nó đỏ rực, vàng chói và xanh biếc. Thử hỏi các thứ đó xem hôm
qua có mưa không. Xem có chiến tranh ở Trung Hoa hay ở Tây Ban Nha
không. Xem có một ngàn người chết hay có một ngàn trẻ em ra đời trong
phút này. Tất cả những cảnh em đang trông thấy ngoài kia đều có thật, và
chỉ có nó là đáng kể. Thế mà em lại muốn anh hỏi em? Mắt em như biển
của người Hy Lạp, màu hoa violettes và màu rượu nho, thế mà anh lại đi
hỏi vặn em về những việc đã chấm dứt sao? Em đã về với anh, thế mà anh
lại điên dại đến nỗi muốn bới tìm gì trong đống lá vàng của dĩ vãng hay
sao? Em tưởng anh là thứ người gì vậy?

Jeanne đã thôi khốc.

- Đã lâu lắm em không được nghe những lời lẽ như vậy.

- Sở dĩ như vậy là vì mấy tháng qua em ở giữa một lũ ngốc. Đối với đàn

bà, chỉ có thể yêu họ say đắm hay ruồng bỏ họ. Không có rung động.

Jeanne níu chặt lấy anh như quyết không bao giờ để cho anh đi nữa.

Nàng ngủ say sưa, và Ravic cảm thấy hơi thở ấm áp của nàng phả vào
ngực. Anh thức thêm một lát nữa. Những tiếng ồn của buổi sáng bắt đầu
dội khắp khách sạn. Tiếng nước vỗ lép bép, tiếng mở cửa đóng cửa, và ở
phía dưới, ông già Goldberg vẫn như mọi buổi sáng đứng ho sù sụ trước
khung cửa sổ mở rộng. Anh cảm thấy vai của Jeanne áp vào cánh tay anh,
làn da ấm và nghe như nằng nặng trong giấc ngủ. Hơi nghiêng đầu sang
một chút, anh thấy gương mặt nàng đã trở lại bình thản, thư thái, một
gương mặt trong sáng như chính sự ngây thơ vô tội. Yêu say đắm hay
ruồng bỏ chỉ là những ngôn từ. Ai có thể làm thế được? Và ai muốn làm
thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.