- Cô có thấy phiền gì không?
- Phiền gì cơ?
- Vì bị cô gái kia trông thấy ấy. Thú thật tôi cũng quên nghĩ đến chuyện
này.
- Không sao đâu. Thậm chí thấy tôi ngồi đây cô ta cũng chẳng hề ngạc
nhiên.
Khay thức ăn sáng dọn cho hai người, tuy Ravic không hề dặn.
- Phải rồi. Đây là Paris mà. Cà phê của cô đây. Cô có đau đầu không?
- Không.
- Tôi thì đầu đau như búa bổ. Nhưng chỉ một giờ nữa là hết. Bánh nướng
nhé?
- Tôi không đói.
- Cô tưởng thế thôi. Cứ thử ăn đi.
Cô cầm miếng bánh nướng lên, nhưng lại đặt xuống dĩa ngay.
- Thật tình tôi không ăn được.
- Thế thì cô uống cà phê đi, rồi hút một điếu thuốc lá. Điểm tâm kiểu nhà
binh đấy.
Ravic bắt đầu ăn. Một lát sau anh ngẩng lên.
- Vẫn không thấy đói à?
- Không. - Người thiếu phụ dụi tắt điếu thuốc - Có lẽ tôi xin phép đi đây.