KHẢI HOÀN MÔN - Trang 396

- Được, xong việc là anh đến ngay.

Anh gấp tờ giấy lại và trở vào với bệnh nhân.

Tòa nhà ở góc phố Pascal. Jeanne ở lầu trên cùng. Cô ra mở cửa.

- Anh vào đi - Cô nói - Anh đến em mừng quá! Anh vào đi!

Jeanne mặc một chiếc áo choàng ngủ màu đen rất đơn sơ, kiểu áo gần

như áo đàn ông. Một trong những nét mà Ravic quý ở Jeanne là cô không
bao giờ mặc loại hàng tuyn mờ ảo hay những chiếc áo dài lụa. Mặt Jeanne
hơi xanh hơn thường ngày và có phần bứt rứt không yên. Cô nói:

- Em đang đợi anh. - Anh vào đây mà xem em sống như thế nào.

Jeanne đi vào trước. Ravic mỉm cười. Thật là khéo léo. Cô đón trước tất

cả những câu hỏi mà anh có thể đặt ra. Anh ngắm đốt vai thẳng rất đẹp của
Jeanne. Ánh sáng rọi xuống mái tóc vừa đúng vào góc độ đẹp nhất. Một
giây phút thần diệu. Ravic cảm thấy mình yêu Jeanne rất nhiều.

Cô dẫn anh vào một căn phòng lớn. Đó là một căn studio đầy ánh sáng

buổi chiều. Một cửa sổ rộng trông ra các khu vườn giữa đại lộ Raphael và
đại lộ Proudhon. Bên phải có thể nhìn đến tận Cửa nàng Câm. Và phía sau
là khu Rừng Boulogne trải rộng những khóm cây xanh và vàng.

Phòng bày biện kiểu bán hiện đại. Một chiếc đi-văng rộng phủ một thứ

vải quá xanh; mấy chiếc ghế có vẻ tiện nghi hơn là tiện nghi thực sự, một
chậu cây nhiệt đới, một cái máy nghe đĩa Mỹ, và trong góc là một trong
những chiếc va-li của Jeanne. Nói chung chẳng có gì gây ấn tượng mạnh,
nhưng Ravic vẫn không thấy thoải mái. Đối với anh, đồ vật chỉ có thể là rất
tốt hoặc là rất xấu; những thứ trung bình đối với anh chẳng có nghĩa lý gì.
Anh rất ghét các thứ cây xứ lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.