KHẢI HOÀN MÔN - Trang 463

- Cái sẹo kia kìa - Haake vừa nói vừa chỉ tay về phía trán Ravic - Ông là

thành viên một hội sinh viên. Vậy thì ông phải là người Đức. Hay ít nhất
ông đã từng học đại học ở Đức.

Hắn cười hà hà. Ravic vẫn nhìn hắn. Không thể thế được! Như thế thì

quá ư hài hước! Anh thở một hơi dài, nhẹ hẳn người đi, Haake không hề
biết chút gì về căn cước của anh. Hắn tưởng đâu vết sẹo trên trán anh là hậu
quả của một cuộc đấu kiếm giữa các nhóm sinh viên Đức. Ravic cũng cười
xòa. Anh cùng cười với Haake. Anh phải bấm sâu móng tay vào lòng bàn
tay để thôi cười.

- Tôi suy luận đúng chứ? - Haake nói với một vẻ huênh hoang thân thiện.

- Hoàn toàn đúng.

Vết sẹo trên trán. Ravic đã bị vết thương này trong trận đòn ở đại bản

doanh Gestapo, dưới mắt của chính Haake. Mắt và miệng anh hôm ấy đều
máu me đầm đìa.

Và bây giờ, Haake lại tưởng đã nhận ra vết tích của một cuộc đấu kiếm

và hết sức tự hào cho con mắt tinh đời của mình.

Người hầu bàn bưng ly fine của Haake lên. Hắn ngửi ngửi ly rượu ra vẻ

sành sỏi.

- Ở đây có thứ này chúa lắm! - Hắn tuyên bố - Thế này mới thật là

cognac! Còn ngoài ra... - Hắn nháy mắt với Ravic - Ngoài ra mọi thứ đều
thối nát. Một dân tộc ăn lợi tức. Họ chỉ cần yên ổn và dễ sống. Họ sẽ hoàn
toàn bất lực trước mặt chúng ta.

Ravic nghĩ rằng mình không thể nào nói được. Anh nghĩ rằng anh sẽ cầm

lấy cái ly đập vào cạnh bàn cho vỡ ra, rồi đâm một mảnh vỡ sắc nhọn vào
mắt Haake. Anh thận trọng và chậm rãi cầm cái ly lên, uống từ từ đến cạn
ly rồi đặt xuống tấm khăn bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.