KHẢI HOÀN MÔN - Trang 475

Ravic không nói gì.

- Tôi sẽ bằng lòng sau khi chúng ta nói chuyện ấy lần thứ một trăm.

- Được. Anh hãy nhìn kỹ mùa hè này. Mùa hè 1939. Nó sặc mùi diêm

sinh. Hoa hồng giống như một lớp tuyết phủ trên một nấm mồ tập thể. Tuy
vậy chúng ta vẫn là một đám dân vui vẻ, phải không? Thế kỷ bất can thiệp
vạn tuế! Thế kỷ của sự xơ cứng của các bản năng luân lý! Đêm nay có rất
nhiều cuộc tàn sát, Boris ạ. Mỗi đêm đều thế! Đêm nào cũng có giết chóc!
Những thành phố bốc cháy, những người Do Thái đang rên la ở một nơi
nào đấy! Những người Tiệp Khắc đang chết một cách thảm thương trong
rừng! Những người Trung Hoa đang bị rán vàng trong dầu hỏa Nhật Bản,
ngọn roi của thần chết đang quét qua các trại tập trung! Chẳng lẽ chúng ta
xử sự như những mụ đàn bà đa cảm trong khi cần phải thanh toán một tên
giết người? Ta sẽ bắt hắn và sẽ tiêu diệt hắn, chỉ có thế thôi, cũng như ta đã
làm với biết bao nhiêu người vô tội chỉ vì họ mặc quân phục khác ta.

- Tốt đấy - Morozov nói - Hay nói cho đúng hơn, đã tốt hơn trước rồi

đấy. Cậu đã học đủ các cách sử dụng một con dao chưa? Dao có cái hay là
không gây tiếng động.

- Tối nay anh khoan nói với tôi chuyện đó đã. Tôi phải ngủ được. Chỉ có

quỷ nó biết tôi có ngủ được không, tuy tôi đã cố làm ra vẻ bình tĩnh. Anh
có hiểu tôi không?

- Có.

- Tối nay tôi sẽ giết, giết nữa. Trong hai tuần tôi sẽ trở thành một con

người máy. Vấn đề là phải đạt được cho đến đấy! Cho đến khi tôi ngủ
được. Uống rượu chẳng ăn thua gì. Tiêm lại càng vô ích. Tôi phải gục
xuống vì kiệt sức kia. Nếu thế thì đến hôm sau mọi việc sẽ ổn.

Morozov lặng thinh một lúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.