KHẢI HOÀN MÔN - Trang 487

- Một ngày cũng lâu lắm, mà sự hối hận thì lại chóng qua đi. Nhất là khi

người ta có thể chuyển nó thành lợi nhuận.

Ravic rửa tay. Qua khung cửa sổ ở cạnh lavabo, anh trông thấy một cái

bao lơn trên thành có trồng mấy chậu hoa phong lữ đỏ thắm. Một con mèo
xám đang ngủ dưới khóm lá.

Tối hôm ấy anh gọi điện đến bệnh viện của Durant. Anh đang ở tiệm

Schéhérazade. Cô y tá trực đêm cho anh biết rằng người thiếu phụ đang
ngủ. Trước đó mấy giờ cô ta có trằn trọc vật vã đôi chút. Veber đã đến và
cho thuốc an thần nhẹ. Mọi sự hình như đều ổn.

Ravic mở cửa đi về phía phòng rửa mặt. Một mùi nước hoa rất mạnh xộc

vào mũi anh. Một người đàn bà tóc nhuộm uy nghi bước vào phòng toa lét
“quý bà”, vẻ như thách thức. Người thiếu phụ ở bệnh viện có bộ tóc vàng
tự nhiên. Một bộ tóc bằng vàng cũ ngả sang màu đỏ hung! Giàn hợp xướng
Nga đang hát bài “Đôi mắt đen” vĩnh hằng. Hai mươi năm trường bi kịch
có nhiều nguy cơ trở thành lố lăng. - Anh nghĩ. Bi kịch có bổn phận phải
ngắn gọn.

- Xin lỗi chị nhé, - Anh nói với Kate Hegstroem - nhưng vừa rồi tôi phải

đi gọi điện một chút.

- Tôi mong là mọi sự ổn cả chứ?

- Hiện giờ thì đang ổn.

Tại sao chị ta lại hỏi mình như vậy nhỉ - Anh tự hỏi một cách bực bội. -

Đối với chị ta thì chẳng ổn tí nào.

- Thế này đã đủ cho chị chưa? - Anh chỉ bình vodka hỏi.

- Chưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.