KHẢI HOÀN MÔN - Trang 503

Cô ra đi. Cô đã ra đến cửa. Ravic cảm thấy có một cái gì tan vỡ trong

anh. Anh chợt thấy không thể được; mọi sự đều không thể được. Một đêm
nữa, đêm nay thôi, một lần nữa để cho mái đầu ấy tựa vào vai anh mà ngủ.
Ngày mai anh có thể đấu tranh, nhưng chỉ xin một lần nữa hơi thở của nàng
trên ngực anh, một lần nữa, giữa cơn bão tố, cái ảo giác dịu ngọt, sự gian
dối diệu kỳ; đừng đi, em đừng đi; anh có cái gì khác ngoài em đâu? Sự can
đảm sắt thép của anh có ý nghĩa gì? Chúng ta trôi về đâu? Chỉ có em là
hiện thực! Giấc mơ xán lạn! Những thung lũng của quên lãng nở đầy hoa
nhất quang lan. Một lần nữa, một lần thôi, tia lửa của vĩnh hằng! Ta còn giữ
mình cho ai nữa? Cho cái gì chẳng có niềm vui? Cho sự vô định tối tăm
nào? Bị chôn vùi, bị thất lạc, bị tiêu ma, cuộc đời ta chỉ còn mười hai ngày
nữa, mười hai ngày rồi sau đó không còn gì nữa hết, mười hai ngày và cái
đêm duy nhất hôm nay. Hỡi sinh vật sáng chói kia, sao ngươi lại đến giữa
một đêm giành giật được của các vì sao, chơi vơi và tràn đầy những giấc
mơ cũ càng? Tại sao em đã đạp đổ tất cả các chiến lũy của đêm nay trong
đó không có một cái gì sống ngoài hai chúng ta?

- Jeanne! - Anh kêu lên.

Jeanne quay lại. Gương mặt nàng bỗng bừng lên một ánh sáng hổn hển

và man dại. Nàng mở rộng hai tay và chạy đến với chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.