KHẢI HOÀN MÔN - Trang 587

- Không. Tôi đang đau đầu dữ dội. Tôi muốn ngủ. Tôi sẽ xuống sau.

- Tốt. Cậu có chắc là không cần nhờ tôi làm gì nữa không?

- Không. Không có gì, Boris ạ. Mọi sự đều đã dễ dàng.

- Cậu không quên điều gì chứ?

- Tôi chắc là không, Boris ạ, hiện giờ tôi không nghĩ đến chuyện ấy được

nữa đâu. Tôi phải ngủ thôi. Ta sẽ nói sau. Anh ở lại đây chứ?

- Dĩ nhiên.

- Thế thì tôi sẽ xuống anh.

Ravic trở về phòng. Anh đứng bên cửa sổ một lát. Mấy bông hoa dã huệ

của Wiesenhoff nở trắng muốt. Trước mặt là bức tường xám với những
khung cửa sổ há hốc. Mọi sự đã xong. Như vậy là tốt, và phải như vậy mới
được. Nhưng thế là hết, và không còn gì để làm nữa. Trước mặt anh không
còn gì nữa. Ngày mai là một từ vô nghĩa.

Anh cởi áo quần ra và tắm lại lần nữa. Anh nhúng hai tay vào cồn và để

thế cho nó khô. Da tay căng ra ở các khớp. Đầu anh nặng trịch, óc anh lăn
lóc như một hòn bi trong sọ. Anh lấy một cái kim tiêm dưới da và khử
trùng. Anh bẻ hai ống thuốc tiêm, rồi rút thuốc vào ông tiêm. Anh tự tiêm
vào tay rồi nằm ra giường. Một lát sau, anh lấy chiếc áo choàng ngủ đắp lên
người. Anh có cảm giác là anh mười hai tuổi, và thấm thía tất cả nỗi nhọc
nhằn của tuổi niên thiếu và của sự trưởng thành.

Anh tỉnh giấc lúc hoàng hôn. Một tấm màn màu hồng nhạt như treo trên

các mái nhà. Anh nghe ở tầng dưới có tiếng nói của Wiesenhoff và Ruth
Goldberg. Anh không ngne được họ nói những gì. Anh cũng chẳng cố nghe
ra. Anh có cái cảm giác của một người đã ngủ suốt buổi chiều mà không
quen ngủ vào giờ này... như bị cắt đứt mọi liên hệ và sẵn sàng tự sát một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.