KHẢI HOÀN MÔN - Trang 60

- Chẳng mấy khi buổi tối người ta lại ngồi nhà khi người ta ở khách sạn.

Buồng tôi ở chẳng có gì thú vị cho lắm, anh biết đấy...

- Tôi cũng đoán thế. Nhưng tại sao anh cứ nhất định ở khách sạn?

- Đó là một cách sống vừa tiện vừa không có cá tính. Vừa cô độc lại vừa

không.

- Anh thích thế à?

- Vâng.

- Nếu anh chịu thuê một căn hộ nhỏ, anh cũng vẫn được những ưu thế

đó.

- Cũng có thể. - Ravic vừa nói vừa cúi xuống quan sát cô bệnh nhân lần

nữa.

- Chị có đồng ý với tôi không nào, chị Eugénie? - Veber hỏi cô y tá.

- Ông Ravic không bao giờ làm như thế đâu.

- Bác sĩ Ravic chứ, Eugénie! Tôi đã nói với chị hàng trăm lần rồi. Bác sĩ

Ravic là bác sĩ trưởng hệ phẫu thuật của một bệnh viện lớn ở Đức. Giỏi hơn
tôi không biết bao nhiêu mà kể.

- Ở nước ta. - Eugénie vừa nói vừa chỉnh lại đôi mục kỉnh.

- Thôi được rồi, - được rồi, - Veber vội vã ngắt lời cô y tá - đồng ý; ở

nước này người ta không thừa nhận các bằng cấp của nước ngoài. Vả chăng
đó là một quy định ngu xuẩn, phải nói thật. Nhưng tại sao chị lại quả quyết
rằng bác sĩ Ravic sẽ không thuê một căn hộ?

- Ông Ravic là một người hư hỏng. Ông ta sẽ không bao giờ ổn định

được sinh hoạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.