KHẢI HOÀN MÔN - Trang 624

- Tôi thấy muốn ở lại quá - Cô nói - Tự dưng tôi thấy khó ra đi quá.

Ravic nhìn cô. Chiếc tàu khổng lồ đang đợi. Cầu tàu sáng trưng. Hành

khách đang lên tàu, có nhiều người vội vã như thể sợ lên muộn... Cái khách
sạn nổi đồ sộ ấy đang đợi, và tên nó không còn là Normandie mà là Thoát
ly, Xa lánh, Cứu vãn; trong hàng ngàn thành phố, khách sạn, phòng trọ, nhà
hầm ở Châu Âu, nó là giấc mơ vô vọng của hàng vạn con người, và đứng
bên nó, một con người mà cái chết đã gặm đến ruột gan lại nói: “Tôi thấy
muốn ở lại quá”.

Thật điên rồ. Đối với những người tị nạn ở International, đối với những

người tị nạn trọ trong hàng ngàn “International” trên khắp châu Âu. Đối với
những con người mệt lả, bị tra tấn, đang chạy trốn, bị giăng bẫy, chiếc tàu
này là Đất Hứa; họ sẽ hôn chiếc cầu đưa lên tàu mà khóc nức nở, và họ sẽ
tin rằng trên đời này còn có những phép mầu nếu họ được cầm tấm vé đang
run rẩy trước gió trong bàn tay mỏi mệt của người thiếu phụ đứng trên bến,
tấm vé của một con người đã bước lên con đường dẫn tới mộ địa và đã nói
một cách thờ ơ “Tôi thấy muốn ở lại”.

Một nhóm, người Mỹ ra bến tàu. Tự tin, ồn ào, vui vẻ. Họ có thừa thì

giờ. Lãnh sự quán đã khuyên họ nên lên đường về nước. Họ đã tìm lý do trì
hoãn. Họ thấy tiếc quá. Họ muốn ở lại xem thêm một thời gian nữa. Họ thì
việc gì mà phải sợ! Đã có ông đại sứ! Nước họ trung lập! Phải ra đi thật
đáng tiếc!

Mùi nước hoa. Những đồ trang sức. Ánh kim cương. Cách đây mấy giờ,

họ còn ngồi ở Maxim’s. Họ có dollar, mua gì cũng rẻ. Họ uống một ly
Corton 29 hay Pol Roger 28... Lên tàu, họ sẽ ngồi ở bar chơi giắc-kê và
uống whisky...

Và trước cửa lãnh sự quán là những chuỗi dài những con người tuyệt

vọng, là mùi của nỗi khiếp hãi chết người đang lơ lửng trên đầu họ như một
đám sương mù... mấy người viên chức lút đầu lút cổ vì công việc và một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.