KHẢI HOÀN MÔN - Trang 81

Anh cố nhớ lại... Tên gì nhỉ? Madeleine... Mad... quên thật rồi. Nhưng đúng
là một cái tên gì tương tự như thế. Anh nhìn kỹ tờ giấy gói. Không có thư
từ gì cả.

- Tốt - Anh nói với người hầu bàn - Đúng là gửi cho tôi đấy. - Anh đặt

pho tượng lên bàn. Nó có một vẻ gì bơ vơ lạc lõng giữa mấy quân cờ rải rác
trên bàn cờ vua.

- Người Nga à?

- Không phải. Lúc đầu tôi cũng tưởng thế. Cô ta gửi cái này để cho tôi

dùng làm gì nhỉ?

- Cậu cứ để đâu đấy. Bao giờ người ta cũng tìm được một chỗ cho loại đồ

đạc này. Chỗ chỉ thiếu cho người mà thôi.

- Chắc bây giờ cái ông kia đã chôn cất xong xuôi rồi.

- A, chính cái cô ấy đấy à?

- Phải.

- Cậu chưa bao giờ bỏ công tìm cách gặp lại cô ta sao?

- Chưa.

- Kể cũng lạ - Morozov nói - Người ta bao giờ cũng sẵn sàng giúp đỡ, rồi

đến cái lúc cần giúp nhất thì người ta lại thôi.

- Dù sao tôi cũng có phải là hội từ thiện đâu, anh Boris! Tôi đã gặp

những cảnh tuyệt vọng hơn nhiều, mà tôi có làm gì đâu. Tại sao anh cho là
bây giờ cô ta lại đặc biệt cần được giúp?

- Vì bây giờ cô ấy bơ vơ một mình. Chừng nào hãy còn người đàn ông

bên cạnh, thì vẫn khác, dù người ấy đã chết. Bây giờ người ấy đã mồ yên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.