KHẢI HOÀN MÔN - Trang 86

- Chưa, tôi không đói.

- Ngay hôm nay cô đã ăn chút gì chưa?

- Hồi trưa có ăn. Ban ngày đỡ hơn. Hễ đến chiều...

Ravic đưa mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ. Từ mỗi đồ vật, mỗi bức tường

đều như rịn ra một nỗi buồn lạnh lẽo của tiết cuối thu.

- Đã đến lúc cô nên ra ngoài một chút - Anh nói -Cô đi ăn tối với tôi.

Cô có vẻ thờ ơ đối với mọi sự đến nỗi anh nghĩ cô sẽ từ chối. Nhưng trái

lại, cô đứng dậy ngay, với lấy chiếc áo mưa.

- Không đủ ấm đâu - Anh nói - Cái áo khoác kia nhẹ quá. Cô không có

cái nào ấm hơn sao? Trời lạnh lắm.

- Ban nãy trời mưa...

- Bây giờ trời vẫn mưa đấy. Nhưng lạnh lắm. Cô mặc thêm cái gì bên

trong áo khoác đi. Một chiếc măng-tô khác, hay một chiếc săng-đai.

- Tôi có săng-đai.

Cô đi về phía góc phòng, chỗ để va-li. Ravic nhận thấy cô chưa soạn đồ

trong các va-li ra. Cô cởi chiếc áo vét ngắn của bộ tailleur, rồi mặc săng-đai
vào. Cô có đôi vai thẳng rất đẹp. Cô đội mũ bê-rê, mặc áo khoác, rồi hỏi:

- Thế này đã được chưa ạ?

- Hơn ban nãy nhiều.

Họ đi xuống dưới. Ông chủ không còn ở đấy nữa. Người gác cửa đã ngồi

vào chỗ phía sau quầy tính tiền. Anh ta đang chia loại các thư từ. Một mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.