KHẢI HOÀN MÔN - Trang 93

- Cô có mệt không? - Anh hỏi.

Jeanne Madou nhìn vào mắt anh.

- Không, tôi không mệt. Nhưng tôi biết là ông đang buồn chán. Ông đến

đây là vì thương hại, tôi biết ơn ông nhiều. Ông đã đưa tôi ra khỏi căn
buồng trọ, và đã chuyện trò với tôi. Điều đó rất có ý nghĩa đối với tôi, vì đã
mấy ngày tôi không được nói chuyện với ai cả. Bây giờ tôi đi đây. Tôi làm
phiền ông đã quá nhiều rồi. Tôi không biết nếu không có ông tôi sẽ ra sao.

Trời đất! - Ravic nghĩ bụng - Bây giờ câu chuyện đã đến nước này rồi

sao? Lúng túng và bứt rứt, anh nhìn cái chuồng chim. Một con bồ câu đang
theo tán riết một con anh vũ. Con này vẫn tiếp tục ăn, không hề mảy may
để ý đến con kia.

- Không phải vì thương hại.

- Thế thì vì cái gì?

Con chim bồ câu vừa bỏ cuộc. Nó đã lùi vào một góc để rỉa lông. Con

anh vũ dửng dưng nhấc cái đuôi lên, thả rơi xuống một ít phân trắng.

- Cô uống chút cognac đi - Ravic nói - Và đừng tưởng tôi có tinh thần

bác ái đến mức ấy. Tôi rất hay phải qua buổi tối một mình. Cô tưởng như
thế thú vị lắm sao?

- Không. Nhưng đi với một người không thích hợp còn tệ hơn.

- Tôi có cần “người thích hợp” đâu. Cognac của cô đây.

- “Salute”...

Ravic đặt ly xuống.

- Ta ra khỏi cái sở thú này đi. Cô không thiết về khách sạn lắm thì phải?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.