là các tài sản của một ngân hàng riêng biệt và thực tế là của toàn bộ hệ thống ngân
hàng (bao gồm các khoản cho vay với các chứng khoán như trái phiếu) sẽ khớp với
các khoản nợ (tiền gửi) khá dễ dàng. Như vậy bởi vì bất kể khi nào ai đó rút một
khoản cho vay, tiền hoặc sẽ ở trong tài khoản của họ hoặc nếu họ mua cái gì bằng
khoản cho vay đó, tiền sẽ chuyển sang tài khoản của một người khác. Dưới đây là
một ví dụ cụ thể hơn. Giả sử một người vay một khoản tiền từ một ngân hàng. Điều
đầu tiên diễn ra là ngân hàng đó sẽ đưa khoản tiền đó vào tài khoản vãng lai của
người vay, anh ta có thể tiêu khi nào tùy ý. Trên sổ sách của ngân hàng có ghi 1
khoản trên tài sản nợ (tiền gửi của khách hàng này) và một tài sản có tương đương
(quyền đòi nợ của ngân hàng đối với người vay). Sổ sách vẫn cân đối nhưng số nợ
đã tăng lên. Nguồn cung tiền quốc gia cũng tăng theo, bởi vì đó là tổng tất cả các
khoản tiền mặt và tiền gửi ngân hàng. Giờ giả sử người đó sử dụng khoản vay để
mua một chiếc ô tô. Tiền dịch chuyển từ tài khoản của anh ta sang tài khoản của
người bán ở một ngân hàng khác. Ngân hàng của anh ta khi đó sẽ cần tìm một khoản
cho vay khác từ một nguồn khác để giữ sổ sách cân đối vào đêm đó, nhưng ngân
hàng của người bán sẽ có thể đưa khoản tiền gửi mới lên thị trường bán buôn. Chính
vì thế toàn bộ hệ thống ngân hàng một lần nữa có thể được cân đối một cách dễ
dàng. Trong ngày tiền phát tán ra mọi hướng, tới đêm khi sổ sách đóng lại mọi số
liệu đều cân bằng.
. Những diễn biến ban đầu của vấn đề và nguy cơ, xem thêm Peter Warburton,
Nợ và Điều hoang tưởng: Những sai lầm ngốc ngếch của Ngân hàng trung ương có
nguy cơ gây thảm họa (Debt and Delusion: Central Bank Follies that Threaten
Disaster), Allen Lane/Penguin Press, 1999.
. Kế hoạch đảm bảo này (có hình thức như một kiểu bảo hiểm tiền gửi) lên tới
250.000 đô la vào năm 2008.