KHI CON TIM QUÁ NÓNG - Trang 270

mà không có sự hiện diện của anh chàng kia chỉ là để không có nhân chứng
nào khi cô mắc lỡm theo nghĩa bóng hay nghĩa đen.

Annabelle đi thang máy lên phòng trưng bày. Colleen nhất quyết muốn

gặp cô tại phòng trưng bày bà đã nghe nói tới nhiều đến thế. Cảm ơn anh,
Mike. Vậy là cô không chỉ phải phơi mình ra chịu đựng sự hành hạ của
cuộc chạm trán chẳng có chút triển vọng tốt lành nào này mà còn phải e
ngại cả về diện mạo của phòng trưng bày. Cô bước ra khỏi thang máy và
nhìn quanh. Cho dù mọi thứ đã được lau bụi, rửa ráy và sắp đi đặt lại cả
chục lần trong buổi sáng hôm đó để chuẩn bị cho chuyến tới thăm của
Colleen, khi Annabelle ngắm nghía phòng trưng bày với một con mắt
nghiêm khắc, cô chỉ thấy toàn những khiếm khuyết.

“Kerri, cô có thể làm ơn chuyển tác phẩm của Hibel kia về chỗ ban đầu

của nó không? Tôi xin lỗi.”

Cô bối rối đến mức cắn cụt cả móng ngón cái, và cô đã khiến nhân viên

của mình phải nhốn nháo chạy cuống lên như những cô nữ sinh băng qua
Công viên Trung tâm sau khi trời tối. Họ không ngừng chạy tới chạy lui.
Nhưng cô vẫn không thể thoát nổi khỏi cảm giác sợ hãi.

Cô đã phải đền bù cho họ bằng cách bao một tuần ăn trưa vì đã làm rối

tung lên do cơn loạn thần kinh của mình. Tất cả những gì cô chờ đợi là đến
ngày hôm sau khi cô đi làm, Mike đã bỏ cô, còn đám nhân viên của có sẽ
thấy cơn loạn thần kinh lúc trước hoàn toàn có cơ sở. Nhưng vào lúc này,
âm thanh đôi bốt của cô giẫm lên sàn gỗ cứng cũng đủ để bất cứ nhân viên
nào của phòng trưng bày nhảy dựng lên.

Annabelle ngắm nghía lại chiếc váy màu kem với những mảng màu

vàng, xám và xanh cô đang mặc. Đó là một bộ váy ngắn đơn giản bằng lụa
- phong cách nhưng không xu thời, nữ tính song không hề phóng đãng. À,
ngoại trừ đôi giày của cô... hay trong trường hợp này là chiếc giày, một vật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.