KHI CON TIM QUÁ NÓNG - Trang 271

thể chẳng hề phong cách, thời thượng, nữ tính hay phóng đãng. Thậm chí
cô còn không thể cho rằng nó ăn nhập với trang phục. Điều hay ho nhất cô
có thể nói là nó không gãy gót.

Cô quay lưng ra cửa, làm dấu thánh, và cầu Chúa giúp cô kiểm soát được

mồm miệng. Khi cô bối rối, bộ lọc ngôn ngữ của cô thường có xu hướng
trở nên... không đủ sạch. Cô sẽ giả bộ như Colleen là một khách hàng giàu
có, vì cô không gặp bất cứ khó khăn nào trong việc tránh nhiễm phải căn
bệnh vạ mồm vạ miệng khi giao tiếp với khách hàng, kể cả người có tính
khí khó chịu nhất cùng con chó mắc dịch vị khách hàng kia mang theo như
một món phụ kiện.

Cô hít một hơi thật sâu và nở nụ cười hồ hởi nhất có thể trước khi mở

cửa cho Colleen Flynn. “Chào mừng bác tới Phòng trưng bày Ben Walsh!”

“Annabelle, cảm ơn cô đã đồng ý gặp tôi.”

Colleen ôm hôn cô thật chặt. Choáng váng, cô đứng đờ ra như một trong

những bức tượng cô vẫn trưng bày cho tới khi vòng tay Colleen buông ra,
và cô có thể thoát khỏi nó mà không cần phải thô bạo. Trong lúc vội vã né
tránh phải đón nhận thêm nhiều biểu hiện cảm tình hơn nữa, cho dù chúng
có giả dối đến đâu, cô đụng phải một trong những pho tượng cô vừa bắt
chước tư thế. Thật may, cô khá nhanh nhẹn trên đôi chân của mình... đúng
hơn là một bàn chân và kịp thời đỡ lấy bức tượng trước khi nó kịp hoàn tất
cuộc hành trình hủy hoại dưới sàn nhà.

Những tiếng cười rúc rích vang lên từ phía sau, và lập tức tắt ngấm ngay

khi Annabelle nhìn về hướng chúng vừa phát ra.

“Ừm... cảm ơn vì đã mời cháu.” Cô định nói gì đây? Cô đã mong đợi

ngày hôm nay ư? Vì Mike chưa bao giờ bị thuyết phục bởi những lời nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.