KHI DẤU YÊU VỀ - Trang 152

“Tay cô làm sao thế kia?” Cậu ta nghiêng đầu, đống túi thức ăn còn

cầm trên tay, nhìn cái gạc đăm đăm.

“Tai nạn lúc leo bộ ấy mà”.

Cậu ta đặt đống túi lên mặt quầy, lấy mu bàn tay hất lớp tóc mái dài ra

sau cho khỏi vướng mắt, “Lại tai nạn à? Nghe người ta nói hôm qua có một
cô bị ngã, rồi đến một anh khách mất tích”.

“Ừ, mùa này kết thúc hơi ồn ào”.

“Bố mẹ tôi thấy không vui. Họ vẫn muốn làm ăn được để cầm cự tới

mùa trượt tuyết”.

Meg ngước lên bầu trời xám một màu thiếc, “Chắc năm nay mùa trượt

tuyết sẽ đến sớm. Cậu có cần tôi giúp bê đống túi còn lại vào không?”

“Tay cô đang bị thương mà. Nếu bố mẹ tôi biết tôi để chị khuân túi hộ,

chắc họ sẽ nhốt tôi năm ngày năm đêm ở ngoài mất, hoặc nhẹ nhất là tịch
thu điện thoại”. Brendan chạy xuống bậc tam cấp rồi quay trở lại, bê nốt
đống túi đồ trên tay. Cậu ta nhận tiền boa từ Meg, cười toe toét, rồi vội vã
chạy ra xe, như sợ cô sẽ đổi ý mà đòi lại.

Meg vừa lôi các hộp đựng thức ăn khỏi túi thì chuông cửa lại kêu. Cô

nhìn lên chiếc đồng hồ trên lò vi sóng. Chắc khách khứa đến rồi.

*

* *

Nửa giờ sau, người lớn và trẻ con đứng đầy trong nhà Meg, vừa nói

cười vừa chia đũa. Cô gạt hết mọi câu hỏi thăm về cái vai, dù câu chuyện
về hai cái xác chiếm gần như hết cả buổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.