KHI DẤU YÊU VỀ - Trang 47

“Cảm ơn anh. Đại diện của cảnh sát trưởng có ở đây không? Tôi có

đôi lời muốn nói với họ”.

“Họ đang ở trong trụ sở ấy”.

Meg liếc qua phía Ian, giờ đang sải bước về phía ngôi nhà chữ A có

đặt văn phòng của công ty du lịch Núi Rocky, nằm ngay trên đỉnh núi, “Thế
còn những du khách khác thì sao? Trước khi cái đài bị rơi, tôi có thấy Matt
bảo có một người khác bị mất tích”.

“Vẫn không thấy anh ta đâu. Anh chàng người Đức ấy”.

Ian bỗng đi chậm hẳn, anh và Meg nhìn nhau rồi nhướn mày. Đợi đến

lúc về văn phòng, Meg sẽ hỏi Richard cặn kẽ hơn. Còn giờ cô phải báo cho
Matt về chuyện để lạc du khách, rằng đó không phải do cô tắc trách, mà vì
một kẻ giết người, một tên khủng bố, đang len lỏi giữa đoàn của cô.

Họ quây quần trong văn phòng, tiếng của mọi người rộ lên cùng lúc.

Matt từ phía sau bước ra, kéo Meg qua một bên, “Lúc ta mất liên lạc, tôi lo
quá. Tôi cũng không muốn làm cô lo lắng hơn đâu, nhưng lúc đang dẫn
đoàn đi, cô có điện thoại đấy”.

“Điện thoại ấy à?” Tim Meg bỗng đập thình thịch. Đang đi làm mà có

điện thoại chưa bao giờ là điềm lành cả.

'Telicia gọi. Cô ấy phải đưa cháu nhà cô đi cấp cứu”. Matt vỗ lên cánh

tay cô, “Cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Nó đang đi xe ba bánh thì
ngã, cằm bị rách... phải khâu mấy mũi”.

Meg siết chặt quai chiếc ba lô trong khi máu dồn lên đầu, tâm trạng từ

sợ hãi chuyển sang nhẹ nhõm. Cô loạng choạng ngã về phía sau, va cả hông
vào cạnh chiếc giá đựng đầy cẩm nang du lịch ở phía sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.