KHI HOÀNG HẬU NỔI GIẬN!!! - Trang 382

Cố nín cười, phải cố nín. Nếu giờ nàng cười chẳng phải là cười trên nỗi

đau của người khác sao. Nàng nắm bàn tay thật chặt, hít thở thật sâu để lấy
dũng khí nghe tiếp câu chuyện bi hài, mà thực tế hài nhiều hơn bi này.

- Đồ chim chết, ngươi còn nói. Không phải vì ngươi lúc nào cũng cằn

nhằn nói ta là vô lương tâm, cầm thú không bằng, lại còn nhân lúc ta ngủ
say cắt mất một bên sừng của ta. Ngươi làm ta không còn mặt mũi nào gặp
mặt kẻ khác. Ngươi là đồ chim chết lòng dạ rắn rết.

Mọi sự đều có giới hạn của nó, nàng thực tình không thể nín cười thêm

một phút nào nữa và một lời lý giải hết sức có lý vừa được nàng nghĩ ra
"người ta cười trên nỗi đau của người khác là chuyện bình thường vì đâu ai
có thể tự cười trên nỗi đau của chính mình". Thì ra chuyện là như vậy, tất cả
là do một chữ "Tình".

Hắn thực ra cũng rất muốn giống như nàng, cười lăn lộn một trận cho đã

nhưng vì thân là bậc đế vương nên không thể để mất mặt trước họ được, có
cười cũng phải giữ trong lòng. Hắn có lúc thật ghen tị với nàng, tại sao nàng
lại có thể cười thoải mái như vậy được chứ.

Kim Long và Kim Phụng chớp chớp mắt vẻ không tưởng tượng nổi,

nàng như thế mà lại cười lăn lộn trước câu chuyện đầm đìa nước mắt của
họ. Chẳng lẽ bọn họ lại buồn cười như vậy sao?

- Nữ nhân ngu ngốc, ngươi cười cái gì?

"Hử? Nữ nhân ngu ngốc sao?" Nàng đang tập trung cho việc cười không

có nghĩa là bất chấp xung quanh xảy ra chuyện gì. Con rồng thối này lại
một lần nữa gọi nàng như vậy, được rồi, nàng sẽ cho nó biết như thế nào là
động vào người không thể động.

Nàng thu lại ý cười, nhanh chóng khôi phục ánh mắt sắc sảo lạnh lùng

nhìn thẳng vào con rồng thối tha đó. "Hư, trước hết ta phải hàn gắn hai
ngươi, sau đó để Kim Phụng dạy ngươi một bài học cũng chưa muộn".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.