KHI HOÀNG HẬU NỔI GIẬN!!! - Trang 479

rất lạnh, bàn tay lạnh, tấm ngực lạnh, và trái tim cũng lạnh. Cái lạnh tê tái
đến thấu tim gan.

"Ta đã đến âm phủ rồi sao? Nương tử, nàng đang ở đâu?"

Hắn vô lực đưa ánh mắt tìm kiếm xung quanh nhưng sao không thấy

nàng.

- Nương tử? Nàng đang trốn ta phải không? Ta biết nàng đang trốn ta

mà.

Nam tử áo trắng cất tiếng gọi hiền thê, hắn đi qua rồi đi lại nhưng vẫn

không thoát khỏi sự bao vây của bức tường thành đen tối ấy. Đột nhiên tâm
hắn nổi lên một cỗ sợ hãi, hắn sợ ngay cả khi chết đi rồi vẫn không thể gặp
lại nàng. Nếu sự thật là như vậy thì hắn phải làm sao đây.

- Nương tử, người có nghe ta nói gì không?

Mọi người đang đứng xung quanh quan sát nhất cử nhất động của hắn,

vừa rồi hắn lớn tiếng gọi "Nương tử" mọi người đều nghe thấy hết. Nàng
rời đi khiến tất cả đau đớn, nhưng người chịu thương tổn nặng nề nhất là
hắn. Hắn yêu nàng biết bao, thương nàng biết bao, vậy mà trong tích tắc đã
âm dương cách biệt, để lại trong tim hắn một vết rách không bao giờ lành
lại. Một nỗi nhớ gãy cánh không thể bay vút lên trời xanh, chỉ có thể đậu
trên bờ vai âm thầm nặng trĩu.

Trước sự ra đi của nàng, hắn gục ngã. Hơn một ngày một đêm ôm thi thể

nàng đã nguội lạnh, hắn không ăn, không uống thậm chí đôi mắt kia cũng
không thể khép kín. Cuối cùng hắn chấp nhận buông bỏ, lựa chọn cách
nhanh nhất để đến với nàng.

Chủy thủ sắc bén đến thế, vô tình như thế, nếu thực sự đâm trúng yết

hầu thì hắn chẳng thể tồn tại trên thế gian thêm một tích tắc nào nữa. Cũng
may Trương Phi xuất hiện kịp lúc, dùng bàn tay mình chặn đứng đường đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.