KHI HOÀNG HẬU NỔI GIẬN!!! - Trang 494

không nằm mơ chứ? Nàng đang mở hờ mi mắt nhìn hắn, bờ ngực cũng
phập phồng đều đặn theo nhịp thở. Đích thực nàng đã tỉnh lại rồi!

- Nương tử....cuối cùng nàng đã tỉnh lại rồi...Tốt quá rồi, nàng đã tỉnh lại

rồi, nàng đã tỉnh lại rồi...

Hắn vui mừng đến mức lặp lại câu nói ấy trong vô thức, bàn tay gia tăng

lực đạo ôm nàng sát chặt vào lòng mình. Nương tử hắn, bảo vật vô giá của
hắn từ bây giờ hắn sẽ không để cho nàng rời xa hắn nửa bước.

Ngồi trên chiếc ghế tre nhỏ, Lạp Lan Lục Ngọc cố gắng nâng vạt áo lau

đi vệt nước mắt vừa rớt xuống. Suốt mười ba năm chờ đợi, cuối cùng bà đã
được gặp lại nữ nhi của mình. Bản thân tự nhắc nhở mình không nên khóc,
như vậy sẽ không tốt, không may mắn.

Bà run run vịn vào tay ghế sau đó chậm chạp bước đến bên cạnh nàng.

Tâm bà nổi lên một cỗ lo lắng, liệu nữ nhi của mình có oán trách mẫu thân
nó đã nhẫn tâm bỏ rơi nó mười ba năm trời không? Bà không dám chắc,
nếu bây giờ nó mang nặng nỗi oán hận đối với mẫu thân thì bà biết phải làm
sao? Cố gắng dồn hết can đảm, bà hướng về phía nàng cất giọng ngắt
quãng.

- Dương...Dương nhi à...mẫu thân đến thăm con đây.

Nàng không nghĩ trong phòng lại có người lạ. Nghe giọng bà ta chừng

đã gần bốn mươi tuổi. Chỉ có điều....sao bà ta lại xưng là mẫu thân của
nàng, ngày trước chính cha và gia gia nói mẫu thân nàng đã lâm bệnh qua
đời khi nàng tròn năm tuổi rồi. Đột nhiên tim nàng trỗi dậy cảm giác lạ
lùng, nàng giãy giụa xoay người về hướng phát ra âm thanh.

- Mẫu thân? Chẳng phải mẫu thân ta đã chết cách đây mười ba năm rồi

sao? bà chắc chắn không phải mẫu thân của ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.