hãy để tôi thử tìm món nào khác trên thực đơn của chị trông khả dĩ hơn
món gà kia. Tôi gọi món súp cà rốt gừng cam, một ít khoai tây chiên và
một ít rau chân vịt xào sơ.
Trilby và tôi đã có bữa trưa khá vui vẻ, dù mùi vị của món gà ôi đó vẫn
còn đọng lại trong tôi; thực tế đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy vị của nó.
Trilby uống một ly rượu vang trước khi chúng tôi gọi món và gọi thêm một
ly nữa để dùng kèm đồ ăn, một ly vang sauvignon blanc. Tôi uống nước
lọc. Khi dọn bàn, cô phục vụ hỏi chúng tôi có muốn dùng thêm đồ tráng
miệng không. Chúng tôi đáp rằng mình chỉ dùng cà phê thôi.
Tôi nhắc với Trilby đến việc cách đây không lâu tôi có phỏng vấn
Richard Thaler, cha đẻ của kinh tế học hành vi, người đang tìm cách hôn
phối cho tâm lý học và kinh tế học. Thaler và tôi cùng tiến hành một số thí
nghiệm nhỏ trong bữa trưa − đề nghị boa cho người phục vụ thật hậu hĩnh
để đổi lại, có lẽ là, sự lưu tâm đặc biệt − nhưng không thành công. Trilby
lấy làm hứng thú nên chúng tôi tiếp tục nói chuyện xoay quanh chủ đề tiền
bạc. Tôi đề cập đến khái niệm “thả neo” của các nhà hành vi học (đội bán
xe cũ có lẽ nằm lòng khái niệm này): đặt ra một mức giá có thể là cao hơn
mức giá ta cần 100% để đảm bảo rằng dù thế nào ta vẫn có thể tiếp tục với,
chẳng hạn, số lãi là 50%.
Cuộc nói chuyện chuyển sang điều mà chúng tôi có thể sẽ nói khi hóa
đơn được đưa tới. Có vẻ như có hai lựa chọn hay: “Chúng tôi không quan
tâm đến món tráng miệng miễn phí nào, rất cảm ơn, nhưng với những gì
xảy ra với món gà, chúng tôi muốn các anh chị miễn phí toàn bộ bữa ăn.”
Câu nói này đặt mỏ neo ở mức 0% hóa đơn. Hoặc tùy chọn sau: “Chúng tôi
không quan tâm đến món tráng miệng miễn phí nào, rất cảm ơn, nhưng với
những gì xảy ra với món gà, cô vui lòng hỏi quản lý xem các cô sẽ xử lý
hóa đơn này như thế nào.” Câu nói này đặt mỏ neo ở mức 100% hóa đơn.
Đúng lúc đó, người phục vụ mang hóa đơn ra. Số tiền trên đó là 31,09
đô-la. Có lẽ là vì ngại ngùng, hoặc vì vội vàng, hoặc − khả năng cao nhất −
mong muốn mình trông không bèo quá (khi dính đến tiền nong, chuyện
chẳng bao giờ đơn giản), tôi buột miệng thốt ra phương án 2: Hỏi xem