KHI NGHI LÂM GẶP ĐÔNG PHƯƠNG BẤT BẠI - Trang 27

“Sư phụ, không thề không được sao?”

“Không được, phải thề”

Nghi Lâm bất đắc dĩ, giơ tay phải lên thề độc, tỏ vẻ nếu hàng

năm không chữa được một trăm người cho tới nơi tới chốn thì chết
không toàn thây. Ông lão vui vẻ gật đầu, kéo cô lên “Lâm Nhi, vi sư
biết con không vui, nhưng môn quy không thể bỏ, nếu thầy trò ta
không có duyên gặp lại, con nhất định phải nhớ kỹ môn quy, đời
này chỉ có thể có một truyền nhân, Trường Sinh môn chỉ biết y lý,
công phu của vi sư là tự học, thời gian có hạn, vi sư không thể dạy
dỗ con cho tới nơi tới chốn được, bản khinh công bí tịch kia, còn có
hai bản bút ký đó, con phải đọc cho kỹ, sau khi nhớ kỹ thì đốt nó,
không được để cho người ngoài nhìn thấy, ngay cả sư phụ sư bá con
cũng không được. Từ năm nay trở đi, con có thể xuống núi lịch lãm,
gói đồ ta đưa con hai ngày trước con phải mang bên người, chuyện
gì cũng phải cẩn thận, nhớ kỹ, phải luyện tâm tâm pháp nội công kia
hằng ngày”

“Sư phụ…” Giọng nói của Nghi Lâm có chút nghẹn ngào, ánh

mắt toan chát, ông lão vỗ vai cô thở dài, không đứng lại, thi triển
khinh công rời đi, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng, người
làm bạn hàng đêm trong hai năm nay bây giờ chỉ có thể đặt một dấu
chấm tròn[1]…

[1] Ý bảo kết thúc đó. Dấu chấm trong câu là kết thúc nên đây dùng là

để ẩn dụ á

Từ nay về sau, Nghi Lâm bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu và học

tập bí tịch và bút ký y lý mà ông lão để lại, ba vị sư thái Định Nhàn,
Định Tĩnh và Định Dật có tới tìm cô nói chuyện một lần, Nghi Lâm
kể lại chuyện bái sư một lần nhưng cũng có thay đổi chút ít, không
nói tới chuyện Huyền Không tự, ngoài ra còn chủ động thừa nhận
sai lầm, nói không nên bái người khác làm sư phụ, cũng không nên
gạt ba vị trưởng bối lâu như thế. Định Dật sư thái vung tay lên nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.