Truyện
14
Một Ngày
M
ột ngày, trời cũng âm u như hôm nay, có điều mưa to hơn, mưa
dầm dề, mưa mịt mờ, tôi đi về Long Xuyên. Đường về đây xa lắm và đẹp
lắm; sông nước, con người như từ những trang sách của Sơn Nam bước ra.
Tôi như về quê của mình mà nào có được là quê mình, nên lòng tôi đau
lắm.
Mưa dài không tưởng nổi, tôi vào một quán nước gần vườn hoa. Trong
quán mở nhạc, một bài hát nghe quen lắm mà tôi không nhớ tên. Tôi uống
một thứ nước lạnh lẽo, nhìn vào mưa, mong sao có một cái áo xám băng
ngang đường và tôi sẽ gọi, sẽ khóc hay cười đây?
Ở cái thị xã xinh đẹp này, tôi yêu tất cả những gì tôi gặp. Cả cái bến xe
nhầy nhụa mưa trưa đó, vì bạn bè tôi chắc cũng đợi xe ở đây để về thành
phố của tôi, thành phố to lớn và bát nháo, nơi tôi chẳng yêu được cái gì cho
ra đầu ra đũa.
Ba tiếng trước đó, tôi còn ở Cần Thơ, một thành phố tôi không hiểu có
nên yêu hay không. (Tôi đi ngang đường phố của nó, nhìn từng quán nước
và lòng hồ nghi...) Ở Cần Thơ hai ngày, tôi buồn bã mơ hồ. Buổi chiều,
lang thang với người bạn qua mấy phố dài dằng dặc vì không có gì vui, tôi
chợt nhớ Sài Gòn điên dại, chỉ muốn òa ra khóc. Tôi nắm lấy tay nó, cầu
khẩn: "Tao muốn về". Nó cũng nhìn tôi đúng như tôi nhìn nó: "Tao cũng
vậy". Tôi biết, nó làm vậy để tôi vui.