Quân Khanh Duệ nói xong, trên mặt hiện lên vẻ thương tiếc, nhưng
giọng điệu của hắn vẫn có chân thành tha thiết, thái độ kia muốn bao nhiêu
chính nghĩa thì có bấy nhiêu chính nghĩa. Lời này hắn nói ra đầy khí phách,
nhóm dân chúng nghe vậy chỉ cảm thấy Dực vương cùng thái tử quả nhiên
là huynh đệ tình thâm, một lòng yêu quý lẫn nhau, lập tức, hồ nghi lúc nãy
liền mất đi không ít, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Nhóm hoàng tử huynh
thân thiết đệ cung kính, đoàn kết hữu ái, đây chính là phúc của Trung Tử
quốc, là dấu hiệu quốc gia hưng thịnh a.
Thấy Quân Khanh Duệ đánh rắn tùy gậy hùa theo Quân Khanh Liệt,
Thịnh Y Diễm âm thầm cảm thán năng lực của người cổ đại, quả thực
người người đều là cao thủ diễn trò. Tiếp đó, nàng lại nhạy cảm nhận ra ánh
mắt nặng nề của Quân Khanh Duệ nhìn đến, nàng chuyển mắt nhìn lại, thấy
hai mắt Quân Khanh Duệ sâu thẳm giống như dòng nước xoáy cuồn cuộn
muốn hút hồn người ta nhìn chằm chằm vào nàng, lông mi của nàng không
thèm run một chút liền thản nhiên chuyển mắt, nhìn về phía Tiêu Diệp Nhi.
Lúc này, Tiêu Diệp Nhi đang được tỳ nữ đỡ, không dám tin nhìn chằm
chằm Quân Khanh Duệ, trên mặt càng thêm trắng nhợt, chợt nhìn đến có
chút dọa người. Mắt hạnh của nàng ta trừng lớn, bên trong lộ vẻ bi thương
cùng bối rối, thân thể mặc dù được nha hoàn đỡ nhưng đang lung lay như
sắp đổ.
Nhìn Tiêu Diệp Nhi như vậy, Thịnh Y Diễm hạ mi, nếu nam nhân đáng
tin cậy, thì heo mẹ cũng biết leo cây. Tiêu Diệp Nhi vậy mà lại tin tưởng
người như Quân Khanh Duệ sẽ thật lòng yêu nàng ta, chỉ có thể nói nàng ta
so với heo mẹ còn ngu xuẩn hơn.
Đối mặt thương tâm của Tiêu Diệp Nhi, Quân Khanh Duệ thay đổi một
thân lạnh lùng cùng bạc tình, hắn liếc cũng không liếc Tiêu Diệp Nhi một
cái, chỉ thản nhiên đem ánh mắt từ trên người Thịnh Y Diễm thu hồi, liền
nâng tay phải lên, trầm giọng hạ lệnh, nói: “Theo bổn vương hồi phủ.”