KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 21

- Coi cũng khá.
- Nhưng để làm gì chớ?
- Sao không làm gì? Cậu có thể đựng tiền bạc, hay là... là cậu có thể đựng
bàn chải răng với kem và xà phòng tắm, tốt lắm à!
- Tao nghĩ - Lai cau mày - nếu mà cậu định trở qua Nam Mỹ thì có thể
dùng cái quà quí giá của mày, bằng không e khó...
- Tại sao vậy?
- Còn tại sao nữa, nếu cậu đựng kem răng, xà phòng, bàn chải thì mấy thứ
đó sẽ dính đầy sợi len, nó sẽ vướng trong miệng cậu, nhưng không sao, ở
trong rừng, không ai dòm ngó cậu, còn thú dữ với muỗi nó cũng không
cười cậu đâu.
Thấy Yến gần khóc, Phan la em:
- Thôi đừng chọc nó. Tao thấy quà của nó cũng không đến nỗi nào. Vậy
chớ cái dĩa của mày thiếu mất một chữ, có ai chê không?
Lai há miệng toan cãi, nhưng nghĩ sao, nó cười cầu hòa:
- Thôi thôi! Anh xin lỗi! Anh em như thể tay chân mà, đừng có giận anh.
Anh nói chơi đó.
Mãi bàn bạc, đồng hồ gõ chín tiếng, ba đứa cùng giật mình. Phan kêu lên:
- Thôi không nên thức khuya. Ngày mai còn nhiều việc.
Bà Hải từ nhà ngang - chắc đã ngủ được một giấc ngắn từ lúc đến - cũng
vừa lè nhè cất giọng ngái ngủ nói với lên:
- Nè, chẻ nhỏ! Coi ngủ cho xốm xủa, đừng thức phia làm chi, thức phia
chong đèn, hao điện, ích.
Ba đứa nhìn nhau cố nín cười. Chúng biết là bà Hải giục chúng đi ngủ cốt
để khỏi bị chói mắt, bà dễ ngủ chớ không phải tiết kiệm điện cho cha mẹ
chúng.
Lai bĩu môi:
- Em chưa thấy ai đã già khọm như bà ấy mà còn nói đả đớt kiểu đó: chẻ,
phia, dô
...
Yến tỏ vẻ khó chịu:
- Còn em, em ghét tiếng trẻ nhỏ quá. Làm như anh em mình không có tên
vậy, kêu là trẻ nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.