KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 64

Rồi lớn giọng với Bụng:
- Xin ông cảm phiền giùm. Chúng tôi không thể để ông vô nhà, cho đến khi
ông xuất trình giấy tờ chứng minh đàng hoàng.
Ba Bụng há hốc miệng ra, kinh ngạc. Hắn gần ngã khụy xuống bậc thềm.
Hắn như không tin ở lỗ tai mình, không tin cả mằt mình tuy là lúc đó hắn
thấy rõ ràng bé Yến chạy lại âu yếm ôm chân Kha.
- Đây là cậu mấy em?
Hắn gượng hỏi, mắt không rời Kha. Ba đứa trẻ không thèm trả lời, cùng gật
đầu một lượt. Bụng ho khan lên một hồi rơi nói:
- Thôi được. Tôi không làm phiền mấy người nữa. Để đó rồi sẽ hay. Tôi sẽ
trình vụ này lên xếp.
Nói xong, hắn quay lưng đi ra, dáng bộ tức tối. Đến vườn, hắn chỏ vào,
quát to:
- Tao chờ mày đó, nghe không?
Kha đóng sầm cửa lại dắt ba đứa nhỏ vào phòng khách. Yến tỏ vẻ ngạc
nhiên:
- Cái ông đó kỳ cục hả cậu? Tại sao khi không ông chỏ vô bụi cây mà nói
"Tao chờ mày đó, nghe không”? là sao hả cậu?
- Hay là ông điên?
Lại hỏi tiếp, Phan gật gù đưa ra một nhận xét:
- Không! Chắc chắn lão ta là tên trộm.
- Sao cháu biết? - Kha giật mình hỏi.
Phan mím môi:
- Cháu coi tướng lão, cháu nghi nghi. Người lương thiện ngó biết liền.
Kha giật mình:
- Vậy cháu coi tướng cậu thử đi? Cậu có tướng ăn trộm không, hở?
Lai bưng miệng cười ngặt nghẽo: cậu Bích của nó vui tính quá.
- Thưa cậu không! - Yến nghiêm nghị - Cậu không có vẻ... như vậy. Cậu
chỉ có vẻ buồn buồn, cậu dễ thương mà.
- Cậu đã hết mệt chưa?
- Hết rồi.
Kha nói, mặt buồn xo. Rồi đột nhiên, hắn tỏ vẻ lo lắng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.