KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 66

- Cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu lắm!
Đột nhiên hắn la lên:
- Thôi! Các cháu coi đóng tủ lại đi. Khóa kỹ và cất chìa khóa đi nghe?
Không nên sơ xuất, mất đi uổng lắm.
- Ở đây có ai đâu mà cậu lo?
- Đóng tủ và khóa kỹ lại. Đừng cãi lời cậu. Phan! Lại giúp em con khóa tủ!
Lần thứ nhất, Kha dùng giọng đầy uy quyền đối với lũ nhỏ. Hai đứa làm
theo lời Kha nhưng vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Làm vậy có hơi quá đáng, mẹ con không bao giờ khóa tủ này đâu, cậu.
- Không được, có thể có một ngày quân gian lẻn vô...
- Cậu sợ lão nhà đèn hả?
- Không, cậu sợ... cậu phòng xa thôi. Được! Bây giờ các con đem cất chìa
khóa một chỗ thật kín, đừng cho ai biết nghe chưa?
- Hay là tụi con gởi cho cậu?
Kha dãy lên như đỉa gặp vôi:
- Không! Không được. Các con phải tự cất lấy.
Lai không thể nhịn cười được:
- Cậu biểu kỳ khôi quá, đây rồi mỗi lần muốn lấy gì trong tủ, mẹ con phải
kiếm cái chìa khóa sao, cậu? Mất thì giờ quá!
Giọng cương quyết, Kha nói to:
- Chừng nào mẹ con về sẽ để chìa khóa nơi tủ còn bây giờ phải nghe lời
cậu.
Phan lưỡng lự giơ chìa khóa lên, hỏi:
- Bây giờ con cất đâu đây, cậu?
- Đem vô phòng ngủ mà cất, nhớ đừng cho ai biết chỗ, trừ ba đứa con.
- Giấu cả cậu nữa sao?
- Phải, giấu cả cậu nữa.
- Kỳ quá, làm như cậu là kẻ gian không bằng...
- Biết chừng đâu…
Kha buông ba tiếng nửa chừng. tối nghĩa và cười như mếu. Lai vô tình nói:
- Thú thiệt với cậu, lúc cậu mới vô nhà, con cứ ngỡ là một tay anh chị gì
đó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.