Nó ngừng lại đột ngột: vì sợ cậu giận, nhưng kỳ quái làm sao: Kha không
giận mà lại cười to vui vẻ.
- Có lẽ… nhưng hồi trước kia.. bây giờ cậu lương thiện: ít ra là bây giờ cậu
đang lương thiện, cháu Lai à!
Nói xong, Kha cúi xuống vuốt ve con chó Minô. Phan từ trong phòng ra,
cao giọng:
- Xong rồi. con cất chìa khóa ở dưới...
Cậu nó giơ tay ngăn lại:
- Thôi, đủ rồi. Cậu không cần biết con cất ở đâu, chỉ cần biết con đã cất là
đủ rồi.
Rồi uốn mình như một con mèo, Kha hỏi:
- Mấy giờ các cháu?
- Đã sáu rưỡi, thưa cậu.
- Trời ơi! Thì giờ đi mau quá, cậu phải đi có chút việc.
- Cậu đi đâu?
- Cậu có chút việc cần.
- Cậu muốn vào phòng tắm hả?
- Không! Cậu muốn ra ngoài cho giãn gân cốt một chút.
- Tụi con sẽ đi với cậu! - Yến tuyên bố bằng giọng cương quyết.
- Không! Cậu cần đi một mình.
- Cậu không dùng cơm tối với tụi con sao?
- Dùng cơm? Chừng nào?
- Cậu muốn lúc nào là có lúc đó.
- Ý kiến hay đa! Nhà có gì không?
- Đủ thứ. Cậu quên là mẹ con mua sắm để mừng cậu về sao?
- À há! Cậu quên.
- Cá thu nè, thịt heo nè, thịt gà nè, thịt bò nè... trứng gà nè...
- Thôi đủ rồi! Đừng kể nữa, cậu bắt thèm quá rồi. Bây giờ cậu có ý kiến
này, cậu cùng xuống bếp làm với các cháu cho mau, chịu không?
- Hoan hô cậu! Chịu gấp!
* * *