KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 80

- Thế các cháu làm sao?
- Thưa (vẫn tránh tiếng cậu, Phan trả lời) cháu cất xong. cháu đi ra và mới
nói: “xong rồi, cháu cất ở..." thì ông ta ngăn lại, la lên: "Không cần nói rõ
cất ở đâu. Cậu không muốn biết điều này". Đó, ba mẹ coi...
Người khách sang trọng cười vui vẻ:
- Câu chuyện khá ly kỳ, anh chị thấy không?
- Ly kỳ thật! - ông Niêm nói - Còn gì nữa, kể hết ra coi. Chuyện vui đấy!
- Ông ấy đi mua quà cho tụi con. Ông ấy nói là bị đắm tàu nên bao nhiêu đồ
đạc, quà và tiền mất hết... nhưng ông ấy muốn tụi con vui...
- Vậy tiền đâu mà mua quà cho các con. Hắn nói là hắn bi đắm tàu mà!
- Dạ, chính tụi con cho ông ấy mượn tiền mua.
- Trời ơi! - Bà mẹ bưng đầu, kêu lên - các con lấy tiền chợ của mẹ đưa phải
không?
- Không đâu. Đời nào các con lại dám làm điều đó. Tiền chợ mẹ đưa là để
đi chợ chớ đâu phải để mua quà? Chúng con dùng tiền con heo đất cơ.
- Thiệt hết nước nói! Sao bây không lấy hết áo quần đồ đạc trong nhà đưa
cho hắn luôn thể?
- Dạ, có, con đưa bộ com lê và áo quần ba cho ông ấy mượn nhưng ông ta
không chịu...
Bà mẹ không nói gì, đứng lên vội vàng chạy vào phòng và chỉ nháy mắt bà
la vọng ra:
- Không lấy mà trong tủ mất đi một bộ, bộ mới nhất của ba bay. Con với cái
như thế đấy! Hèn chi mà tôi sốt ruột quá chừng...
- Sao? Mất bộ com lê của tôi rồi, hử?
- Dạ, không phải ông ta lấy, chính con lén đem vô phòng tắm khi ông ta từ
chối, vì con không muốn sau khi tắm rửa sạch sẽ mà cậu lại mặc áo quần
dơ...
Câu chuyện càng lúc càng rắc rối, buồn cười. Nhìn dáng bộ khổ sở của ba
đứa trẻ người khách lạ thương hại, chen vào:
- Kể ra, chúng đâu biết hắn là người lạ? Chúng làm thế chỉ vì thương cậu
Bích, phải không các cháu?
Yến bật khóc rấm rức vì ông khách thông cảm chúng hơn cha mẹ. Hai đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.