KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 79

- Thôi cậu Bích, hắn chạy xa rồi, tìm vô ích.
Hai người sóng đôi đi vào nhà, người nào cũng thở hồng hộc, mồ hôi nhễ
nhại. Ba đứa trẻ vẫn chưa hết run. Trông thấy con xám ngoét, ông Niêm
nguôi giận, dịu giọng hỏi:
- Nào, các con nói rõ cho ba biết, tại sao con cho người lạ vào nhà?
- Thưa... thưa...
Phan và Lai ấp úng không thành tiếng. Yến bình tỉnh trước nhất, rụt rè:
- Thưa ba, tại con tưởng là cậu Bích về.
- Lạy Chúa, hắn dám giết các con lắm à! May quá...
Giọng bà mẹ tràn đầy lo sợ. Phan phản đối lời mẹ.
- Không đâu mẹ... Ông ta hiền lắm…
- Dạ, thật đó mẹ, cậu... ông ta rất dễ thương.
- Con dám cam đoan đó không phải là kẻ gian.
- Hừ, vậy thì hắn là người lương thiện chắc?
- Chắc chắn như vậy, thưa ba!
- Mấy người nghe xuôi tai không? Một người tự nhiên mà vô nhà người ta,
dám xưng là cậu lũ trẻ, rồi vô phòng tắm đập vỡ kính, chạy trốn mà lại
lương thiện!... Vậy mà bênh nữa chứ.
Phan bối rối:
- Thưa ba, thật vậy, ông ta không lấy gì hết. Ông ta còn bảo con khóa tủ
buýp phê...
- Và đưa chìa khóa cho hắn giữ giùm, phải không?
Cha chúng cười nhạt, hỏi. Yến ngẩng cao đầu lên:
- Không! Ba lầm rồi: chính anh Phan định gởi ông ta cất giảm mà ông ta từ
chối đó, ba ơi.
Ba người lớn mở to mắt. kinh ngạc nhìn nhau. Phan tưởng họ không tin,
thêm:
- Thật vậy mà! Tụi con không dám nói dối đâu. Ông ta nói vậy nè: "Không!
Các cháu phải giữ chứ không phải cậu”, và ông ta còn bảo tụi con đem vô
phòng ngủ cất và dặn đừng cho ông biết cất chỗ nào, chỉ có ba đứa con biết
thôi.
Người lạ phì cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.