KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 90

- Con cũng không tin!
- Không đâu ba, ba đừng nghi oan, phải tội chết.
- Trong lúc chưa có chứng cớ rõ ràng, ta không nên nghĩ xấu cho người
khác, anh ạ.
Cậu Bích nhìn anh rể bằng khóe mắt tinh nghịch nói, ông Niêm cười xòa:
- Thôi được tôi hãy tạm đồng ý với cậu cháu các người cho đến khi nào các
người sáng mắt ra.


* * *

Minô thật thông minh, lại ngoan nữa chớ. Mọi người đều hài lòng về nó.
Một tuần lễ trôi qua, một tuần thật êm đẹp, vui vẻ. Câu chuyện động trời về
ông cậu giả đã nguôi ngoai trong lòng lũ nhỏ. Cậu Bích và các cháu không
rời nhau nửa bước, cho cả đến giấc ngủ, giờ ăn.

Một buổi chiều, cậu Bích dạy lũ trẻ và Minô làm xiếc ngoài vườn, trên
thảm cỏ. Cậu là giám đốc còn ba đứa nhỏ với Minô họp lại làm bộ tư diễn
viên. Minô nhanh nhẹn lắm, bắt chước y như người, hễ cậu Bích hô to:
- Phi mau!
Tức thì nó phi y như ba đứa cháu của cậu. Và khi cậu hô to:
- Đứng lên!
Tức thì nó đứng dừng lại, giơ hai chân trước lên, y hệt con ngựa trên sân
đang biểu diễn. Mà trong tư thế này, nom nó lại trội hơn ba con ngựa người
nhiều lắm.

Ông giám đốc bèn hoan hô chúng và khán giả - tức bà mẹ ba đứa trẻ đang
loay hoay dọn bàn ăn gần đấy - cũng vỗ tay tán thưởng. Số là chiều nay, bà
nảy ra sáng kiến dọn bữa ngoài trời cho mát. Đoàn xiếc đổi trò, ông Giám
đốc
ra lệnh sang môn cỡi ngựa, bốn đứa sắp hàng lại...

Nhưng đúng lúc đó, ông Niêm về. Ông la lên bằng giọng vui vẻ khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.