KHÍ PHI KHUYNH THÀNH CỦA VƯƠNG GIA - Trang 1022

ngẩng đầu, bi thương nhìn về phía xa.

"Ngươi gạt người, nếu ngươi có người trong lòng, vì sao ngươi không

biết nàng là ai? Ta biết hành vi của bản thân mình quái dị, khẳng định là
ngươi không thích ta, cho nên mới lấy cái cớ thối nát này." Nhan Tiểu Ngọc
dậm chân, hít mũi, muốn trào nước mắt.

Phong Mạc Thần nhìn ánh mắt nàng đỏ lên, muốn mở miệng giải thích,

mà lại không biết giải thích làm sao, chỉ có thể thản nhiên nói "Thật xin lỗi"

Nhan Tiểu Ngọc bật khóc, dậm chân xoay người nói "Ta hận ngươi."

(Má, ngựa ghê, mới gặp mà đã thích, xí xọn. Ghét con nhỏ này rồi nha.)

Hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng khóc rời đi, trong lòng có chút phiền

muộn, người trong lòng của hắn, tới cùng là ai, hiện tại ở đâu?

Nơi này ban đêm cực kỳ ngắn, ban ngày cơ hồ dài hơn ban đêm gấp hai

lần, Phong Mạc Thần chưa từng gặp qua thời tiết quái dị như vậy, hắn ngồi
ở trong phòng, mở cửa sổ ra, nhìn đom đóm bên ngoài, đom đóm trong
rừng trúc, chi chít, xinh đẹp như tiên cảnh nhân gian.

Hắn xuất thần trong chốc lát, một bóng người áo trắng bay quay, nháy

mắt đã biến mất, hắn hơi hơi buông mắt xuống, cảm thụ được hơi thở người
khác, cau mày nói "Minh Nguyệt, ngươi làm cái quỷ gì vậy?"

Minh Nguyệt bay từ trên nóc xuống, hừ lạnh nói "Xem ra, thương thế

của huynh một chút cũng không chuyển biến tốt, còn có xu thế nặng thêm,
đệ hỏi huynh, vì sao huynh không đáp ứng hôn sự với Nhan Tiểu Ngọc?"

"Đệ còn hỏi huynh? Huynh hỏi đệ, vì sao lấy vong xuyên châm đâm

huynh, người huynh quên rốt cuộc là ai?" Phong Mạc Thần chau mày, ngón
tay ở trên cửa sổ, gõ gõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.