Phong Mạc Thần nhìn đom đóm thỉnh thoảng bay qua ngoài cửa sổ, có
chút chua sót nói, "Ta đã từng yêu một nữ nhân, chỉ là hiện tại ta đã quên
nàng, nhưng mà ta nhắm mắt lại, không cần suy nghĩ, mà có thể nói ra rất
nhiều đặc điểm của nàng. Nàng thích đồ ngọt, thích màu trắng, thời điểm
nàng vui vẻ chỉ biết mỉm cười nũng nụi, thời điểm không vui nàng thích cau
mày, nàng sợ lạnh, cũng có chút nhát gan, gặp chuyện tình khổ sở, luôn là
khiếp sanh sanh co rúc, nàng sẽ rơi nước mắt mê manggọi ta Thần, mỗi lần
gây gổ với ta, nhất định người nhận lỗi trước là ta, nhưng thương tâm nhất
nhất định là nàng......"
Phong Mạc Thần nhàn nhạt, mắt phượng tuyệt mỹtựa hồ vô hạn tưởng
niệm, nhớ lại nhưng lại trống rỗng, hắn không nhớ ra nàng nhìn ra sao,
cũng không nhớ ra được bọn họ đã trải qua chuyện gì, càng không biết hiện
tại đến tột nàng ở đâu, chỉ là, trong lòng hắn in dấu một người như vậy, hòa
tan trong máu của hắn, khắc vào trong xương tủy hắn, hắn chỉ biết, hắn yêu
nàng......
Nhan Tiểu Ngọc không nói gì, nhìn vẻ mặt ngẩn người của hắn, Phong
Mạc Thần nhìn nàng, có chút buồn bã sợ hãi nói, "Xem đi, ngươi căn bản
cũng không thích ta, một người đối với người mình thích, không thể nào có
loại biểu tình không biết này!"
"Không có, ta thích, ta thích chính là thích!" Nhan Tiểu Ngọc dùng sức
dậm chân, cau mày nhìn Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần lắc đầu, thở dài, nàng còn là một hài tử, cùng A Nhã
không khác nhau nhiều lắm, có thể căn bản chưa rõ, sự khác biệt giữa thích
và tình yêu, hắn buông tay xuống, thản nhiên nói, "Như vậy chúng ta liền
thử lui tới một đoạn thời gian, nếu như ngươi phát hiện, người trong lòng
ngươi không phải là ta, chúng ta tùy thời kết thúc, được không?"
Nhan Tiểu Ngọc hưng phấn gật đầu, mắt bị nước mắt tẩy rửa, càng phát
ra ánh sáng sáng ngời, nàng cười nói, "Vậy có thể hay không, chúng ta