dùng phương thức thời đại lui tới?"
Phong Mạc Thần gật đầu, "Không sao cả."
Tóc Nhan Tiểu Ngọc rối loạn, "Thời đại chúng ta, nam nhân không thể
gọi nữ nhân là Nhan cô nương, ít nhất, phải gọi là tiểu Ngọc."
"Tiểu Ngọc." Phong Mạc Thần nhàn nhạt, nhìn Nhan Tiểu Ngọc, ánh
mắt không sóng không gió.
"Thời đại chúng ta, hai người quen nhau nam nhân phải nắm tay nữ
nhân!" Nhan Tiểu Ngọc có chút xấu hổ, cúi đầu, dùng ánh mắt thẹn thùng
nhìn Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần tựa trên vách tường vẫn không nhúc nhích, Nhan Tiểu
Ngọc đợi hồi lâu, thấy hắn không có động tĩnh, giơ tay mình lên khoác vào
cánh tay của hắn, cười "Ha ha" một tiếng nói, "Như vậy đây!"
Phong Mạc Thần mặc nàng khoác cánh tay của mình, bình tĩnh nói, "Kế
tiếp thì sao?"
"Kế tiếp, chúng ta đi ra ngoài ước hẹn!" lúm đồng tiền Nhan Tiểu Ngọc
như hoa, liền kéo Phong Mạc Thần hướng bên ngoài đi tới.
Hai người đến rừng trúc bay đầy đom đóm, Nhan Tiểu Ngọc không
ngừng đuổi đom đóm, Phong Mạc Thần chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn, đột
nhiên, lục lạc bên hông hắnchấn động một cái, ngực một hồi đau đớn, giống
như trái tim bị khoét đi một mảnh, tròng mắt hắn, nhìn biệt ly.