Phong Mạc Thần cúi đầu nhìn nàng, trên mặt không có vẻ gì, tựa hồ
mang theo một loại tuyệt nhiên, hắn biết, nếu bỏ qua cơ hội này, có thể hắn
sẽ không thể tiếp tục khôi phục gân mạch cùng khu trừ kỳ độc, nhưng
không thích chính là không thích, thế gian này, chỉ có chuyện tình cảm là
không thể miễn cưỡng.
Nhan Tiểu Ngọc thu tay lại, có chút nổi giận, chậm rãi ngẩng đầu lên,
ánh mắt buồn bã nhìn Phong Mạc Thần, "Tại sao ngươi phải trực tiếp như
vậy? Ngay cả một cơ hội cũng không cho ta!"
Phong Mạc Thần nhìn nàng, môi mỏng khẽ mím môi, "Thật xin lỗi!"
"Ta đã nói rồi, ta không muốn nghe ngươi nói thật xin lỗi, " Nhan Tiểu
Ngọc cau mày, u oán nói, nàng lui về phía sau mấy bước, thở nhẹ một hơi,
"Chuyện ngươi không yêu ta coi như xong, nhưng còn chất độc trên người
của ngươi không thể cứ để vậy mãi, ngày mai ta đi tìm cha, cầu xin người
nhất định phải trị độc giúp ngươi."
"Tiểu Ngọc, " Phong Mạc Thần muốn nói cám ơn, nhìn Nhan Tiểu Ngọc
khuôn mặt ngây thơ như một hài tử, nhưng lại có sự mất mác của người lớn,
một câu cám ơn, trong miệng vô luận như thế nào cũng nói không ra, hắn
chăm chú nhìn nàng, nhẹ giọng nói, "Chắc chắn ngươi sẽ tìm được một nam
nhân tốt hơn ngàn vạn lần so với ta!"
Nhan Tiểu Ngọc mấp máy môi, buồn bã nhìn Phong Mạc Thần, nàng
ngồi bên bàn trang điểm, không ngừng vặn ngón tay, phiền muộn nói, "Trên
đời này, còn nam nhân nào tốt hơn tốt hơn ngươi sao?"
Phong Mạc Thần gật đầu, cơ hồ kiên định nói, "Có, nhất định là có!"
Nhan Tiểu Ngọc lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, hai má hồng hồng,
"Vậy từ giờ ngươi phụ trách giúp tìm bằng được nam tử tốt hơn so với
ngươi, nếu hắn cũng giống ngươi không thích ta, ngươi phải giúp ta tìm
biện pháp, buộc hắn phải cùng ta thành thân!"