lỗi, dù cho ngày mai ta phải chết, ta cũng không nhịn được, muốn ích kỷ
một lần!"
Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, răng môi chạm vào nhau, chiếm đoạt
hương thơm trong miệng nàng, con ngươi đỏ thắm giống như một con dã
thú dữ tợn, hắn gầm thét cởi y phục trên người ra, Bạch Ly Nhược có chút
lo lắng, vịn bờ vai của hắn, "Thần, tình cổ của chàng......"
"Mặc kệ!". Phong Mạc Thần bá đạo hôn nàng, không cho phép nàng lại
đem lực chú ý dời đi, đôi tay tháo nốt chướng ngại cuối cùng trên người
nàng, chợt có chút kỳ quái nhìn cái yếm trên mặt đất, "Bây giờ rốt cuộc
nàng đã có thói quen mặc yếm rồi sao? Ta nhớ trước kia nàng không mặc gì
cả".
Con ngươi Bạch Ly Nhược mở lớn, có chút tức giận, giơ tay muốn đánh,
lại bị Phong Mạc Thần dễ dàng nắm được mánh khoé, hắn cười, động thân
tiến vào, Bạch Ly Nhược cau mày hừ một tiếng, hắn vẫn chưa học được
cách dịu dàng một chút.
Nàng đưa tay vuốt ve mày kiếm của hắn, lo lắng hỏi, "Chàng xác định,
chàng không sao? Ngày mai vẫn muốn đi Nam hoang".
Phong Mạc Thần dùng hành động trả lời nàng, kỳ độc thì sao? Độc tình
thì thế nào? Hắn chỉ bốc đồng muốn nàng, muốn yêu nàng, coi như hắn
quản không được vận mạng của bọn họ, không khống chế được tánh mạng
của hắn, nhưng hắn có thể lựa chọn, hắn nguyện ý, không cần sinh mạng đi
yêu nàng.