KHÍ PHI KHUYNH THÀNH CỦA VƯƠNG GIA - Trang 413

Bạch Ly Nhược ngước mắt nhìn Phong Mạc Thần, đồng thời chờ đáp án

của hắn.

Hắn thả tay xuống, nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược, giống như cách

mấy thế kỷ, mới khẽ mở môi mỏng nói, "Không có."

Bạch Ly Nhược thở dài một hơi, Hàn Thiên Mạch lắc đầu mỉm cười.

Nhìn biểu tình quyết tuyệt của nàng, Phong Mạc Thần đột nhiên xoay

người, hướng hướng ngược lại đi tới, Bạch Ly Nhược buồn bã, nhìn bóng
lưng thẳng tắp của hắn.

"Hiện tại ngươi đuổi theo, vẫn còn kịp." Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt, ôn

hòa nhìn Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược lắc đầu, trực tiếp hướng nhà trọ đi tới.

Màn đêm, mưa rơi rả rích, qua cửa sổ Bạch Ly Nhược nhìn thấy, ánh

đèn nhà nhà ở nơi xa, nàng mơ hồ mông lung nhìn lên nóc nhà thấy có
người đang khảy đàn.

Áo xanh thẫm, phiêu dật phi phàm, tuấn mỹ như trích tiên, nàng chống

cằm nghe tiếng đàn đứt quãng xuyên qua màn mưa truyền đến.

Tiếng đàn mượt mà có lực, lúc cao vang vang như thiên vạn quân mã,

lúc thấp buồn bã như lời nói nhỏ nhẹ của thiếu nữ, nàng nghe không phải
rất chân thiết, nhưng mơ hồ cảm thấy, rất quen thuộc, giống như rất nhiều
năm trước, nàng đã nghe qua giai điệu này.

Hàn Thiên Mạch đi tới, hướng về phía cửa sổ nhìn một lát, mỉm cười nói

"Tài đánh đàn của Thần ngày càng tiến bộ."

Bạch Ly Nhược"Bùm" một tiếng đóng cửa sổ lại, hắn cho rằng, chỉ cần

những thứ này dụ dỗ nàng, nàng sẽ tha thứ cho hắn sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.