"Nàng không nghe ta giải thích làm sao biết Đạo Bất Đồng?" Phong
Mạc Thần gần như gầm thét, lông mày nhíu chặt như một tòa núi nhỏ. Hắn
vượt ngàn sông núi đến thăm nàng, đổi lại, nàng nói không cùng đường,
không hợp sao?
"Bất kể giải thích của ngươi là cái gì, Phong Mạc Thần, tất cả những gì
ngươi làm với, với Liễu Y Y, đều không thể phai mờ, ta sẽ không tha thứ
cho ngươi nữa! Ngươi đi đi! Ta sẽ coi như tối nay ngươi chưa tới!" Bạch Ly
Nhược nhướn mày, giương lông mi, trong mắt không lẫn một tia tạp chất.
Phong Mạc Thần cười lạnh "Nàng coi trọng Phong Mạc Nhiên phải
không?"
Bạch Ly Nhược nặng nề thở dài, mệt mỏi nói "Bất kể ta xem trọng
người nào, đã không liên quan tới ngươi, ngươi đi đi, nếu không, ta sẽ kêu
thị vệ."
Phong Mạc Thần cúi người đè nàng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm
nàng, cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ một "Ta cho nàng biết, không thể
nào, ta yêu nàng, ta không cho phép bất kỳ nam nhân nào đụng vào nàng!"
Bạch Ly Nhược vừa định mở miệng phản bác, môi của hắn đã nặng nề
đè xuống, bá đạo chiếm đoạt, cơ hồ khiến nàng không thể hô hấp.
Tiếp đó, hắn tàn nhẫn xé rách quần áo của nàng, khi hắn chuẩn bị tiến
vào, súng lục của nàng đã đặt trên huyệt Thái Dương của hắn "Nếu ngươi
còn dám cường bạo ta, ta sẽ giết ngươi!"
Phong Mạc Thần cười lạnh, không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào ánh
mắt của nàng, sau đó cởi quần áo của mình xuống, ngực của hắn vẫn còn
vết sẹo năm đó nàng lưu lại, là vết thương đạn bắn.
Hắn nắm tay của nàng, sau đó để súng lục trong tay nàng chỉ thẳng vào
ngực hắn, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, gằn từng chữ một "Nổ súng