Một đám tiểu hài nhi tản đi, có người đi mời Hoa Hinh, cũng có người
đi mời phụ thân Hoa Hổ, tiên sinh sợ không dám ngủ nữa, thư viện nhất
thời hỗn loạn.
Bạch Ly Nhược bình tĩnh vỗ áo Huyền Diệp, giọng điệu thả lỏng
"Huyền Diệp, không sợ, bất cứ chuyện gì, đều có thẩm thẩm chịu trách
nhiệm!"
"Thẩm thẩm, Hoa Hổ là họ hàng bên ngoại của Hoa Thái hậu." Huyền
Diệp nhìn Bạch Ly Nhược, trầm lặng nói.
"Chúng ta không cần biết hắn là ai, dám khi dễ ngươi, sẽ phải trả giá thật
lớn!" Bạch Ly Nhược kéo Huyền Diệp, hướng Thần Hòa điện đi tới.
Bên này Hoa Hinh cùng phụ thân của Hoa Hổ đã chạy tới, trùng trùng
điệp điệp ngăn cản lối đi của Bạch Ly Nhược, Hoa Hổ càng khóc càng lợi
hại, một bộ dáng bị thiên đại uất ức.
Thấy Hoa Hinh, Bạch Ly Nhược cũng không hành lễ, quay đầu đi chỗ
khác, kéo Huyền Diệp ra phía sau mình.
"Oh, Bổn cung tưởng là ai? Nguyên lai Nhược phi nương nương dùng
súng lục, thật tốt làm sao, Đại Sở quốc của chúng ta lại có một vị nữ anh
hùng khi dễ hài tử!" Hoa Hinh mở miệng giễu cợt, mắt lộ ra hàn quang.
"Hoa Thái hậu, ai phải ai trái, người đang làm, trời đang nhìn, hôm nay
ta không muốn cùng các ngươi tranh chấp, ta mang Huyền Diệp đi, về sau,
hắn sẽ không tới thư phòng nữa!" Bạch Ly Nhược muốn kéo Huyền Diệp
đi, lại bị cung nữ bên cạnh Hoa Hinh ngăn lại.
Phụ thân của Hoa Hổ, Hoa Thái sư tiến lên một bước, lạnh lùng nói
"Nhược phi nương nương, người là trưởng bối, dạy dỗ tiểu bối là chuyện
đương nhiên, chỉ là tiểu tử Phong Huyền Diệp này, vốn là nghiệt chủng,
người có thể đi, hắn phải lưu lại!"