vạn tinh binh biên cương không chịu buông? Nếu ngươi không đủ thâm
trầm, vì sao muốn chứng minh ngươi là huyết mạch tiên đế?"
Phong Mạc Thần thất vọng nhìn nàng, rất lâu, sắc mặt hắn khôi phục lại
tự nhiên, thản nhiên nói "Ngươi yên tâm, ta sẽ không tranh giành thiên hạ
với Vân Cảnh Mạch. Năm vạn tinh binh biên cương chỉ là bảo vệ Sở quốc
không bị kẻ thù bên ngoài xâm phạm. Ngươi có thể cùng với Vân Cảnh
Mạch và Hàn Thiên Mạch an gối không cần lo, chắc chắn ta sẽ không xuất
hiện trước mặt ngươi nữa."
Hắn nói xong một hơi, thân hình lướt đi, tuyệt hảo khinh công, thậm chí
khiến Bạch Ly Nhược không thấy rõ, hắn đã biến mất ở trên không Vân
phủ.
Bạch Ly Nhược ngơ ngẩn đứng một mình ở đó, rất lâu sau, chung quanh
vang lên tiếng vỗ tay, không hề nhiệt liệt, lại cực kỳ tán thưởng.
"Rất hay, rất hay, Thanh Loan, hành động của nàng quả thực có thể so
với hoa đán Đương Hồng." Vân Cảnh Mạch đi ra từ gốc tối, tiếng vỗ tay rất
lâu mới ngừng lại.
Bạch Thanh Loan lau đi nước mắt đọng trên khóe, cười lạnh nói "Thật
không hiểu, tại sao Phong Mạc Thần có thể bị ta lừa gạt."
"Tâm trí hắn đã bị cái chết của Hoa Hinh làm cho lộn xộn, hắn là loại
người không biển hiện hỉ nộ ái ố ra bên ngoài. Người như vậy, lúc càng
bình tĩnh, thì càng rối loạn tâm trí." Vân Cảnh Mạch nhìn theo hướng
Phong Mạc Thần biến mất, có vẻ đăm chiêu.
"Chàng xác định, đả kích hắn như vậy, hắn sẽ thật sự bỏ năm vạn tinh
binh biên cương và quy ẩn sơn lâm sao?" Bạch Thanh Loan thản nhiên, vừa
mới ra vẻ thần thái của Bạch Ly Nhược, lại quay trở về thần thái của mình.
Quả nhiên là đủ tư cách làm đào hát, nhập vai nhanh, xuất vai cũng nhanh.