"Thật nguy hiểm, suýt nữa thì ngươi mất mạng." Trầm tĩnh như Minh
Nguyệt, cũng không nhịn được thở sâu thở ra một hơi.
Đôi mắt trong veo của Bạch Ly Nhược hàm chứa hơi nước, lắc lắc cánh
tay Minh Nguyệt nói "Hắn nhớ ta, hắn nhớ thật sao?"
Minh Nguyệt gật đầu "Có lẽ vậy, nhưng muốn để cho hắn chân chính
khôi phục ý thức, vẫn tương đối phiền toái!"
"Phiền toái thế nào?" Bạch Ly Nhược nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt,
Phong Mạc Thần không ngừng giãy giụa, chỉ là hắn càng giãy dụa dải lụa
quấn càng chặt, đôi mắt đỏ thẫm của hắn nhìn Bạch Ly Nhược đầy thù hận,
ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Trừ châm cứu cùng uống thuốc, còn cần kích thích bên ngoài." Minh
Nguyệt nhàn nhạt, hai mắt ảm đạm đang chuẩn bị nổi lên bão táp.
"Làm thế nào để kích thích?" Bạch Ly Nhược ngước mắt, không chút
kiêng kỵ nào đến gần Phong Mạc Thần, giơ tay áo lau vết máu trên khóe
môi hắn.
"Nếu hắn vẫn còn ấn tượng với ngươi, như vậy, có thể dùng ngươi tới
kích thích hắn, giống như hình ảnh ngươi vừa xem qua, ngươi bị nam nhân
khác cường bạo." Mặt Minh Nguyệt trấn định nói ra lại làm cho tay Bạch
Ly Nhược cứng đờ tại chỗ.