Bạch Thanh Loan đánh nhau luôn không có chương pháp gì, chỉ công
không thủ, trước kia, đánh nhau kiểu này nàng đều chiếm hết tiện nghi, mỗi
lần đều do Vân Cảnh Mạch nhượng bộ, mà lần này, Vân Cảnh Mạch lại
không nhượng bộ chút nào, hung hăng giáng cho nàng một bạt tai, sau đó,
nhấn nàng lên trên giường.
"Khốn khiếp, ngươi nghe cho ta, chính ngươi thích Phong Mạc Thần, ta
đây chỉ thành toàn cho ngươi mà thôi, nếu còn tái phát điên khùng, ta sẽ sai
Tử Y trực tiếp giết chết ngươi!" Vân Cảnh Mạch cắn răng nghiến lợi, ác
độc nhìn chằm chằm Bạch Thanh Loan bị hắn đè bên dưới.
"Khốn kiếp, ngươi chỉ nói để ta đi quyến rũ Phong Mạc Thần, thử dò xét
hắn mất ý thức thật hay giả, nhưng ngươi không nói hắn cư nhiên sẽ đến
thật." Bạch Thanh Loan từ chối nửa ngày, miễn cưỡng hoạt động đầu, âm
độc cắn một cái lên cánh tay của Vân Cảnh Mạch.
Vân Cảnh Mạch trở tay giáng nàng thêm một bạt tai, phẫn hận nói
"Không thử dò xét, ai biết hắn có ăn viên thất tâm hoàn kia hay không?".
Bạch Thanh Loan bị đánh phồng miệng, phun ra một ngụm máu tươi
trúng mặt Vân Cảnh Mạch "Tại sao ngươi không nói thẳng, người ngươi
chân chính muốn dò xét là ta, muốn dò xét xem ta cùng Phong Mạc Thần có
cấu kết với nhau hay không?".
Ánh mắt Bạch Thanh Loan rực lửa, cơ hồ đem Vân Cảnh Mạch đốt
thành tro bụi, hắn nắm cổ tay nàng chặt thêm mấy phần, trán nổi gân xanh,
lạnh lùng nói "Nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ dễ dàng tin tưởng người bên
cạnh như vậy sao? Nếu ta không cẩn thận, ta sớm chết mấy trăm lần dưới
tay mẫu thân hắn rồi!".
"Vậy sao ngươi không chết đi?". Bạch Thanh Loan cong người lên,
hung hăng đẩy lên trên, Vân Cảnh Mạch bị đẩy ra, trên cánh tay hắn bị cắn
đầm đìa máu tươi.