Hắn tức giận nhìn chằm chằm Bạch Thanh Loan, ra tay tựa như tia chớp
"bốp" dấu bàn tay in trên mặt nàng, Bạch Thanh Loan bị đánh ngốc tại đó,
giương mắt nhìn hắn "Tại sao đột nhiên ngươi trở nên lợi hại như vậy?".
"Nữ nhân ngu xuẩn, nếu ngay cả ngươi ta cũng đánh không lại, sớm đã
bị Phong Mạc Nhiên giết đi." Vân Cảnh Mạch thở dốc, che cánh tay bị chảy
máu ròng ròng.
Bạch Thanh Loan đột nhiên khóc rống lên, nàng che miệng chạy ra khỏi
gian phòng, cũng không để ý trên người chỉ mặc quần áo trong, Vân Cảnh
Mạch ôm nàng từ phía sau, lạnh lùng nói "Náo đủ chưa?".
"Ngươi khốn kiếp, căn bản là ngươi không yêu ta, từ lúc bắt đầu ngươi
đã lợi dụng ta!". Bạch Thanh Loan điên cuồng giãy giụa, cắn răng nghiến
lợi, dáng vẻ hận không thể một hớp cắn nát hắn.
"Ngươi câm miệng, rõ ràng, trong lòng ngươi thích Phong Mạc Thần,
mà lại ở chung một chỗ với ta, ngươi cũng đang lợi dụng ta, Bạch Thanh
Loan, lúc mới bắt đầu ta nghĩ ngươi là người của Phong Mạc Thần, cho nên
mới đối ngươi như vậy, hiện tại hiểu lầm đã giải thích rõ, ta không cho phép
ngươi ở đây la lối om sòm!" Vân Cảnh Mạch rống giận, kìm giữ tứ chi của
Bạch Thanh Loan, hung hăng ôm nàng vào ngực.
"Khốn kiếp, khốn kiếp." Bạch Thanh Loan vẫn giãy giụa, không ngừng
lắc đầu như cũ.
Vân Cảnh Mạch hung hăng hôn đôi môi đỏ mọng đang lảm nhảm của
nàng, hung tợn nói bên môi nàng "Chờ sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc,
ta sẽ giết Phong Mạc Thần, ngươi làm hoàng hậu của ta."
"Ta hận ngươi chết đi được, ngươi cho rằng ta còn có thể sống ở bên
cạnh ngươi sao? Ta muốn đi tìm Phong Mạc Thần, ta muốn gả cho hắn!"
Bạch Thanh Loan tránh thoát môi của hắn, hung tợn nghiến răng, mắt đẹp
tóe ra tia lửa.