Bạch Thanh loan cùng Vân Cảnh Mạch như đánh một trận chiến ở trên
giường, hai người thở hổn hển chồng lên nhau, thời điểm Phong Mạc Thần
đến, cung nữ liền hoảng sợ, thái giám cất cao giọng, "Hoàng thượng giá
lâm!"
Phong Mạc Thần cau mày, lạnh lùng nói, "Không cần kêu, ta biết rõ bọn
họ làm cái gì ở bên trong, đi xuống đi, không cần hầu hạ......"
Bạch Thanh Loan ở trên giường lập tức nhảy dựng lên, mặc y phục thật
nhanh, Vân Cảnh Mạch quấy rối ở bên cạnh, lúc Phong Mạc Thần tiến vào,
hai người vẫn còn ở trên giường vừa mặc áo vừa đánh nhau loạn thành một
đoàn.
"Hôm nay lâm triều, đã buộc tội Bạch lão tướng quân, chỉ sợ bọn họ
nghĩ đối phương là ngươi, Thanh Loan, bây giờ ngươi có tính toán gì?"
Phong Mạc Thần nghiêng dựa vào vách tường của tẩm cung, đôi tay ôm
ngực, hơi mệt mỏi nhìn Bạch Thanh Loan cùng Vân Cảnh Mạch.
Vân Cảnh Mạch cười nhạo ra tiếng, không nhanh không chậm mặc quần
áo, sắc mặt của Bạch Thanh Loan trắng bệch, lạnh lùng nói, "Còn ngươi,
ngươi muốn xử lý như thế nào?"
"Cho ngươi hai con đường, hoặc là mang theo Vân Cảnh Mạch rời đi,
hoàng hậu bệnh nặng qua đời, từ đó trên đời không còn Bạch Thanh Loan,
hoặc là ngươi tiếp tục giữ vững vị trí hoàng hậu, khi Bạch lão tướng quân
tháo giáp chầu trời, bất quá Vân Cảnh Mạch phải chết......" Phong Mạc
Thần nhìn cũng không nhìn Vân Cảnh Mạch một cái, ánh mắt hứng thú rơi
trên người Bạch Thanh loan, hắn đáp ứng cho nàng vị trí hoàng hậu, đã làm
được, về phần nàng muốn chọn thế nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng
biết nàng đối với Vân Cảnh Mạch là có tình ý gì rồi......
"Phong Mạc Thần, ta hỏi ngươi, từ lúc hao tổn tâm cơ quen biết ta, sau
đó tìm mọi cách sủng ái ta, chỉ vì ta với Bạch Ly Nhược có dáng dấp giống