Nam tử một hồi trầm mặc, cầm đũa lên tiếp tục bón cho nàng ăn, cho
đến khi nàng ăn hết mì bát, lại lấy thìa, đút vài hớp canh cho nàng, lấy khăn
tay ra giúp nàng lau đi nước canh ở khóe môi.
Nam tử mang chén đi rửa, Bạch Ly Nhược vẫn lẳng lặng ngồi đó, ngọn
đèn dầu vàng vọt đem bóng dáng mảnh mai của nàng chiếu thành một bóng
dáng thon dài ở trên vách tường đuổi ra, hai tay nàng ôm đầu gối, cằm
chống trên đầu gối, lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khác ấm áp tĩnh mật này.
Cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra, nàng mỉm cười hỏi, "Thiên Mạch,
là ngươi sao?"
Người tới không mở miệng, lưỡi đao trắng loángở trên gò má nàng phản
xạ ra một đạo ánh sáng chói mắt, Bạch Ly Nhược cảm thấy có chút lạnh,
người tới chưa đóng cửa, nàng cảnh giác nói, "Ngươi không phải là Thiên
Mạch!"
Thiên Mạch tuyệt đối sẽ không vào cửa rồi mà không đóng cửa, hắn biết
nàng luôn sợ lạnh, thậm chí còn lấy rất nhiều cỏ tranh lấp vào những lỗ
hổng trên cửa, sao hắn vào nhà lại không đóng cửa?
Người tới vẫn không nói gì, Bạch Ly Nhược có cảm giác một luống gió
lạnh quét qua, một đạo vũ khí mát rượi xẹt qua cổ trắng nõn của nàng, nàng
không còn kịp kêu cứu, tiếp theo là một cỗ sức mạnh, nàng đưa tay che cổ,
chất lỏng ấm áp chảy ra, bên tai truyền tới tiếng đánh nhau.
Nội lực của nam tử hình như không tốt, chiêu thức chậm chạp, mặc dù
như vậy, nhưng Hắc y nhân vẫn không cách nào lay động được hắn, Bạch
Ly Nhược hoảng sợ mò mẫn tiến lên, nói, "Thiên Mạch, là ngươi sao?
Ngươi phải cẩn thận, bọn họ là người của tuyệt sát cung."
Mắt phượng của nam tử nheo lại, váy dài mang gió, Hắc y nhân thấy
không cách nào đả thương Bạch Ly Nhược, phi thân rút lui, nam tử xoay
người cầm tay thon ngọc của Bạch Ly Nhược đang vươn ra, độ ấm của lòng