bàn tay truyền tới các đầu ngón tay nàng, Bạch Ly Nhược bình tĩnh lại, thở
dốc nói, "Ngươi không sao chứ?"
Lời của nàng âm chưa hết, trong nháy mắt mấy tên Hắc y nhân đã nhảy
ra, nam tử lôi kéo nàng, hơi nghiêng người, nhìn bốn bề Hắc y nhân vọt tới,
hắn ra tay như lôi đình Vạn Quân, tập trung toàn bộ sức lực nơi cổ tay, đột
nhiên xuyên thấu phía sau nhà lá, mắt thấy một trường kiếm thanh lạnh lẽo
sẽ đâm vào thân thể Bạch Ly Nhược.
Nhất thời hắn không cách nào rút lui chưởng, xoay người chắn trước
người Bạch Ly Nhược, máu tươi ấm áp bắn vào má Bạch Ly Nhược, nàng
cau mày, muốn đưa tay vuốt ve mặt nam, thanh âm mang theo run rẩy, "Bọn
họ, không phải là người của tuyệt sát cung người ——"
Nam tử vẫn không nói gì, chỉ là kinh ngạc nhìn Bạch Ly Nhược, trên
lông mi nàng có một giọt máu, trên gương mặt máu tươi như anh túc nở rộ,
tay Bạch Ly Nhược đặt lênmặt nam tử, đột nhiên kích động, nước mắt của
nàng lăn trên gò má rơi xuống, run rẩy, "Ngươi, ngươi không phải là Thiên
Mạch."
Nam tử chậm chạp mở miệng, trong nháy mắt giống như vượt qua muôn
sông nghìn núi, hắn nắm tay Bạch Ly Nhược, nướ mắt lóe lên trong mắt
phượng, một chữ, cũng như bách chuyển thiên hồi, thế nào cũng không xuất
khẩu được, mãi sau, hắn mới lên tiếng, "Nhược nhi!"
Cả người Bạch Ly Nhược run rẩy, đánh nhau vẫn đang tiếp tục, chỉ là
nàng không nhìn được là ai đang đánh ai, tay của nàng ở trên mặt mặt nam
tử không ngừng lưu chuyển, nước mắt mê mang, nàng hô lên tên của hắn,
"Thần!"
Một tay Phong Mạc Thần che ngực bị kiếm đâm, một tay nắm bàn tay
mềm mại của Bạch Ly Nhược đang vuốt ve gò má của mình, Hắc y nhân