Mạch trở lại, tiếp tục thay thế hắn, ở bên nàng chăm sóc cho nàng.
Bạch Ly Nhược mỉm cười, lắng nghe tiếng “Đinh đanh”giòn vang, ngửa
đầu vui vẻ nói, "Như vậy, bất kể ngươi đi tới đâu, ta đều có thể tìm được
ngươi!"
"Cả đời ta không rời khỏi ngươi, vĩnh viễn sẽ không!" Phong Mạc Thần
cúi đầu hôn cánh môi của Bạch Ly Nhược, hơi thở quen thuộc của hắn
thông qua đầu lưỡi quá độ cho nàng, nàng nhắm mắt lại, lông mi nồng đậm
cuốn vểnh lênnhư bồ phiến chặm vào mặt hắn, hai người răng môi đụng
nhau, lưu truyền tình ý triền miên cùng tưởng niệm vô tận cho đối phương.
Minh Nguyệt ở bên sườn đồi đợi Phong Mạc Thần một ngày, áo choàng
lông cáo trắng noãn của hắn bị gió thổi lên bồng bềnh, trường y trắng như
tuyết bên trong, ngọc thụ lâm phong, gương mặt tuấn mỹ, mang theo một
loại cô đơn không biết tên.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Minh Nguyệt chưa quay đầu lại, chỉ
thản nhiên nói, "Cuối cùng ngươi đã tới?"
Phong Mạc Thần cười khổ, "Rốt cuộc ngươi muốn thẳng thắn cùng ta
rồi sao?"