KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 28

kiên trì. Tại sao không? Anh đủ trình độ lắm chứ. Ở trường anh được học
đại số, Anh văn, địa lý, thực vật học, lượng giác (anh đã tự hào làm sao vào
năm trưởng thành được tới cái môn có tên gọi khó nhớ đó! Mãi đến giờ, hai
chữ ấy vẫn khiến anh kính nể), hóa học, Trung văn, lịch sử, số học, vệ sinh,
giáo dục công dân, âm nhạc (đại khái thế, như là hát “Cát trắng và cát xám,
ai mua cát trắng của tôi? Ai mua cát xám của tôi…” trong dàn đồng ca

[11]

),

và thể dục nữa. Anh nhìn trộm sang cha, và bị ông trừng mắt lại, sự trừng
phạt cho hành động lén lút ấy. Anh chuyển ánh nhìn sang tấm ảnh của cha,
treo trên tường bên trên chạn bếp. Như thế an toàn hơn. Trong ảnh, cha
anh, người đàn ông thấp bé tồi tàn trong chiếc bành tô cũ mượn của cậu
Cheong, đang nhận chiếc đồng hồ đeo tay từ một người Tây cao lớn, giám
đốc xí nghiệp vận tải nhân dịp ghé thăm Singapore. Đó là dịp kỷ niệm hai
mươi lăm năm cha anh làm việc cặm cụi cho nhà máy ấy. Hai mươi lăm
năm, và gia tài để lại chỉ là một chiếc đồng hồ và một tấm ảnh lộng khung
treo trên tường phía trên chạn bếp.

Anh rời căn hộ cùng với cha, bước trên đường cạnh ông. Cụm cây già

cỗi bên đường long lanh trong nắng sớm như cô hoa hậu Singapore 1965
vừa được bầu chọn. Họ đợi cùng nhau ở bến xe, và lên cùng chuyến buýt
STC. Anh ngồi cạnh cha, không dám nhìn sang, tự dưng lại nhớ tấm ảnh.
Khi anh còn nhỏ, cha anh đạp xe đi làm. Vào buổi tối, đôi lúc ông sẽ chở
Kwang Meng đi một vòng trên xe đạp, mông đặt ngắc ngứ trên gióng xe.
Đó là một chiếc Raleigh màu xanh. Những chuyến xe buổi tối ấy dường
như đã mang họ đến một thế giới khác: thế giới lộng lẫy hào nhoáng xanh
mướt như rừng của những khu nhà riêng trong thành phố. Một thế giới với
những bãi cỏ rộng, những nhà boong ga lô sơn hồng trắng, hàng rào tre và
con đường rợp bóng cây. Hồi đó họ còn sống ở khu phố Tàu, chen chúc
trên tầng hai một cửa hiệu. Kwang Meng nhìn ra cửa sổ. Bây giờ, thành
phố chẳng còn bóng dáng xe đạp. Con đường đã bị bỏ mặc cho số lượng xe
ô tô ngày càng tăng lên. Singapore, thành phố không có xe đạp.

Cha anh xuống xe. Khi chiếc xe buýt rời đi, Kwang Meng ngoái lại nhìn

ông già lúc này đã băng qua đường không một trở ngại. Quả là một phép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.