KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 54

Chú anh lôi anh đến quầy ăn, nhắc anh rằng từ trưa tới giờ anh chưa có

gì vào bụng. Kwang Meng quả chẳng còn nhớ ăn uống gì hết. Chú anh gọi
trà kiểu Anh, và một đĩa bánh ngọt.

“Sao hở Meng? Cháu có thích coi đua ngựa không?”

“Vui lắm chú à.”
“Ờ, nhưng đừng có mê quá đó. Chỉ là vận hên của mấy thằng mới bắt

đầu thôi. Không có lâu được đâu.”

“Ý chú là sao, chú Chye?”

“Không được vậy mãi đâu. Với ai cũng thế, không được vậy mãi. Nghe

lời ông già bài bạc đỏ đen cả đời này đi Meng. Đừng có mê đua ngựa. Cuối
cùng sẽ mất tất cả, giống như chú vậy đó.”

“Sao chú lại nói thế, chú Chye?”
“Chú mất hết rồi. Mất hết mọi thứ, đã lâu lắm, lâu lắm rồi. Mất hết sự

tôn trọng từ bạn bè, họ hàng, hay chính gia đình chú.” Ông già bắt đầu kể
lể, và ngừng lại như để suy nghĩ. “Phải, tất cả mọi người. Kể cả con cái chú
nữa. Chú không có trách tụi nhỏ. Chú có làm cha tụi nó đâu. Thậm chí chú
đi mượn tiền cả chúng, mượn tiền chúng cả để đua ngựa, mà chẳng bao giờ
chịu trả. Tiền đó đáng lẽ phải để cho tụi nó học hành, trả tiền nhà cửa, còn
để sống nữa chứ. Cháu không biết chú phung phí bao nhiêu là tiền đâu. Cả
đời đấy. Đôi lúc, chú thức cả đêm mà nghĩ, nghĩ về số tiền chú đã tiêu
hoang. Nếu cháu biết, chắc cháu chẳng còn tôn trọng chú nữa. Hà, chú nói
gì thế này. Cháu biết chứ. Ai mà chả biết.”

Kwang Meng thấy thương ông chú. Anh chẳng nói gì, chỉ ngồi im lặng

ăn bánh kem.

“Ai mà chả biết chứ,” ông già tiếp tục. “Ngay chú còn biết mà. Cháu có

ngạc nhiên không?”

“Không có đâu, chú Chye.”

“Ờ, thôi ăn nhanh lên. Tới vòng đua số bảy rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.